Vật dụng trong nhà tôi tận dụng lại từ trong kho (lồi lõm và xơ xác đến mức không thể đáp ứng tiêu chuẩn của các cửa hàng giá rẻ đã bán đồ cho Stormy), mấy quyển sách bìa mềm nằm ngay ngắn trên những cái kệ làm bằng gạch và ván chồng lại, ảnh đóng khung của nhân vật Quasimodo do Charles Laughton thủ vai, Hamlet do Mel Gibson đóng và ET trong bộ phim cùng tên (ba nhân vật hư cấu tôi đồng cảm vì nhiều lí do), tấm bìa cứng hình Elvis không ngớt mỉm cười…
Từ ô cửa để mở nơi tôi đang đứng, mọi thứ xem ra vẫn như lúc tôi rời nhà đi làm sáng thứ Ba.
Cánh cửa được khóa và không có dấu hiệu bị bẻ khóa đột nhập. Đảo quanh căn hộ, tôi để ý thấy không cửa sổ nào vỡ toang.
Hiện giờ tôi giằng co giữa việc để cửa mở nhằm dễ dàng chạy thoát nhanh chóng hay khóa cửa lại ngăn kẻ nào đó lẻn vào sau tôi. Sau một hồi do dự, tôi lặng lẽ đóng cửa và cài then.
Ngoại trừ tiếng rúc và gù của một con cú thỉnh thoảng lọt qua hai khung cửa sổ có lưới ngăn tôi để mở cho thông thoáng thì sự im ắng bao trùm sâu rộng đến mức trong bếp, một giọt nước rơi từ vòi xuống bồn rửa kêu tỏng cũng làm rúng động màng nhĩ của tôi.
Có kẻ muốn tôi nhặt súng lên nhưng tôi dễ dàng cưỡng lại sức cám dỗ đó và bước qua thứ vũ khí ấy.
Một trong những lợi ích của việc sống trong căn phòng đơn lẻ, ghế bành cách giường vài bước, giường cách tủ lạnh vài bước, đó là cuộc khám xét tìm kẻ đột nhập diễn ra chưa đến một phút. Huyết áp không có thời gian vọt lên tới mức gây đột quỵ khi chỉ cần liếc ra sau tràng kỷ và nhìn vào tủ đồ một ngăn là quét qua hết mọi chỗ có thể ẩn nấp.
Chỉ duy nhất phòng tắm vẫn chưa lục soát.
Cửa đóng. Tôi đã để mở nó.
Sau khi tắm, tôi luôn để cửa mở, vì phòng tắm chỉ có một cửa sổ nhỏ, không lớn hơn họng đại bác là mấy, và một cây quạt hút gió khuấy động không khí gây ra tiếng ồn tương đương cái trống trong tay nhạc công thể loại rock hạng nặng. Nếu không để cửa mở, phòng tắm sẽ nồng nặc mùi ẩm mốc và hơi người, và từ đó về sau chắc tôi phải tắm trong bồn rửa nhà bếp.
Rút điện thoại từ thắt lưng ra, tôi cân nhắc chuyện gọi cảnh sát trình báo vụ đột nhập.
Nếu cảnh sát đến mà không tìm thấy ai trong phòng tắm, tôi sẽ thành thằng khờ. Và viễn cảnh nảy ra trong đầu khiến tôi thấy mình có thể còn tệ hơn cả thằng khờ.
Tôi liếc nhìn khẩu súng trên sàn nhà. Nếu nó được đặt với sự tính toán cẩn thận, với mục đích mong tôi nhặt lên thì tại sao có kẻ muốn tôi giữ nó?
Sau khi để điện thoại lên bàn điểm tâm, tôi bước đến nép vào một bên cửa phòng tắm và dỏng tai nghe ngóng. Những âm thanh duy nhất là bài ca định kì của con cú và tiếng tỏng của một giọt nước khác rơi xuống bồn rửa trong bếp sau hồi lâu ngưng bặt.
Quả đấm ở cửa xoay tròn không chút khựng lại. Cánh cửa mở vào trong.
Có kẻ đã bật đèn.
Tôi chăm chỉ tiết kiệm điện. Chi phí có thể chỉ vài đồng lẻ nhưng một đầu bếp chế biến thức ăn nhanh đang chờ kết hôn không thể để đèn sáng hay bật sẵn nhạc nhằm mua vui cho lũ nhện hay những linh hồn có thể ghé thăm nhà anh trong lúc anh đi vắng.
Cánh cửa rộng mở, phòng tắm nhỏ tí không có chỗ cho kẻ đột nhập ẩn nấp ngoại trừ cái bồn tắm, phía sau tấm màn giăng ra.
Bao giờ tôi cũng giăng màn ra sau khi tắm vì nếu lùa hết sang một bên, màn sẽ không khô hẳn trong cái không gian kém thông thoáng này. Nấm mốc sẽ lập tức tiến hành công việc cai quản trong các nếp gấp ẩm ướt.
Từ lúc tôi rời nhà vào sáng thứ Ba có kẻ đã kéo màn qua một bên. Kẻ đó hay một kẻ khác lúc này đây đang ụp mặt trong bồn tắm.
Hắn ta xem ra đã ngã hoặc bị đẩy vào bồn như một xác chết. Chẳng người sống nào lại nằm trong tư thế khó chịu như vậy, mặt đè lên lỗ thoát nước, cánh tay phải bị vặn ra sau người theo góc độ uốn khúc cho thấy phần vai trật khớp hay thậm chí cơ xoay cổ tay đã đứt lìa.
Mấy ngón tay trên bàn tay phơi trần nhợt nhạt đã quặp lại cứng đờ. Chúng không co giật, cũng không run rẩy.
Dọc theo thành bồn đằng kia, một đốm máu nhỏ đã khô trên bề mặt sứ.
Khi máu đổ tràn trề, bạn có thể ngửi thấy, không chỉ mùi tanh của máu tươi mà nó phảng phất dai dẳng và đáng sợ. Tôi không thể dò ra chút xíu mùi đó ở đây.
Một vệt xà phòng nước long lánh trên bệ đá lát quanh bồn và lớp bọt xà phòng dày sâu trong chậu cho thấy tên sát nhân rửa tay kỹ sau khi thực hiện hành vi, chắc để cọ sạch máu hay dấu vết thuốc súng.
Lau khô xong, hắn ném khăn vào bồn. Khăn phủ lên gáy nạn nhân.
Không mục đích rõ ràng, tôi lùi ra khỏi phòng tắm, đứng ngay ngoài cánh cửa để mở.
Tim tôi đập theo nhịp không tương xứng với giai điệu của con cú.
Tôi liếc về phía khẩu súng trên thảm, ngay bên trong cửa chính. Sự miễn cưỡng theo bản năng khiến tôi không chạm vào thứ vũ khí ấy đã chứng tỏ sự sáng suốt, dù tôi vẫn chưa nắm rõ toàn bộ ý nghĩa của sự việc đã diễn ra ở đây.
Điện thoại di động của tôi để trên bàn điểm tâm, còn điện thoại nhà nằm ở bàn cạnh giường. Tôi cân nhắc xem nên gọi ai và ai tôi có thể gọi. Chẳng chọn lựa nào có vẻ hấp dẫn.
Để hiểu rõ tình hình hơn, tôi cần nhìn mặt tử thi.
Tôi trở vào phòng tắm, cúi xuống bồn. Né tránh những ngón tay co quắp và vặn vẹo, tôi túm lấy quần áo của hắn và vất vả đôi chút mới đẩy được người đàn ông đã chết ấy nghiêng sang một bên rồi sau đó lật ngửa ra.
Cái khăn trượt xuống khỏi mặt hắn.
Vẫn màu xám bạc thếch nhưng giờ đây không còn vẻ thích thú kì quái đặc trưng, cặp mắt Bob Robertson dồn sang phần chết hơn hẳn phần sống. Ánh mắt trợn trừng dán chặt vào tầm nhìn xa xôi như thể trong khoảnh khắc tồn tại sau cuối, hắn đã thấy thứ gì đó gây sửng sốt và khϊếp đảm hơn hẳn diện mạo tên sát nhân.