Trong lúc chờ nghe cảnh sát trưởng báo tin đã tóm cổ tên Robertson vì tội phá hoại, Stormy và tôi ăn tối trong bãi đậu xe của quán Mexicali Rose, kéo cửa sổ xe Mustang xuống, hi vọng nhận được chút gió. Thức ăn tuyệt cú mèo nhưng không khí ban đêm nóng bức bốc mùi khói thải.
“Vậy là anh đã đột nhập vào nhà Gã Nấm,” Stormy lên tiếng.
“Không hề đập vỡ mảnh kính nào. Chỉ dùng bằng lái của anh thôi.”
“Gã có cất mấy cái đầu kinh dị trong tủ lạnh không?”
“Anh không mở tủ lạnh.”
“Vậy anh định tìm thấy mấy cái đầu kinh dị ở đâu?”
“Anh không tìm cái đầu nào hết.”
Nàng nói, “Nụ cười làm sởn gai ốc của gã, cặp mắt xám quái dị kia... Thứ đầu tiên em tìm kiếm sẽ là bộ sưu tập những đồ vật có lỗ tai. Món bánh thịt chiên giòn này ngon quá.”
Tôi đồng tình, “Và anh thích tất cả màu sắc trong nước sốt salsa. Ớt xanh, ớt vàng, cà chua đỏ cắt lát, mấy lát hành tím... nhìn như pháo hoa. Em nên bắt chước làm món salsa theo kiểu này.”
“Gì hả, anh bị lậm Martha Stewart rồi à, giờ anh thành một thây ma chuyên về phong cách sống ư? Nói cho em nghe anh tìm ra cái gì nếu không thấy mấy cái đầu?”
Tôi kể cho nàng nghe về căn phòng tối đen.
Liếʍ mảnh vụn bắp nướng dính trên những ngón tay thuôn dài, nàng nói, “Nghe em này anh.”
“Anh vểnh tai nghe đây.”
“Anh vểnh tai nhưng không tập trung. Giờ vểnh tai to ra mà nghe này: Đừng đi vào căn phòng tối đen đó lần nữa.”
“Nó không còn tồn tại nữa.”
“Thậm chí cũng đừng tìm kiếm, hi vọng nó sẽ trở lại.”
“Chuyện đó thậm chí chưa bao giờ xẹt qua đầu anh.”
“Đúng thế nhé,” nàng nói.
“Đúng thế,” tôi thừa nhận, “Ý anh là, anh muốn hiểu nó, nó là gì, hoạt động thế nào.”
Để nhấn mạnh sự phản đối, nàng chĩa miếng bắp về hướng tôi, “Nó là cánh cổng đi xuống địa ngục, và anh không được có ý định lân la đến đó.”
“Anh không nghĩ nó là cánh cổng đi xuống địa ngục.”
“Vậy nó là gì?”
“Anh không biết.”
“Nó là cánh cổng đi xuống địa ngục chứ còn gì nữa. Nếu anh đi tìm, tìm thấy nó và bị cuốn bay vào địa ngục, em sẽ không xuống dưới đó tìm anh và kéo mông anh ra khỏi đống lửa đâu.”
“Cảnh báo của em thật đáng ghi nhớ.”
“Lấy một anh chàng thấy được người chết và đuổi theo họ mỗi ngày đã đủ khó khăn rồi, anh ta mà còn săn lùng tìm cánh cổng đi xuống địa ngục thì thật khó khăn quá sức chịu đựng.”
“Anh không đuổi theo họ,” tôi lên tiếng, “và chúng mình lấy nhau hồi nào?”
“Chúng mình sẽ lấy nhau,” nàng nói và thanh toán xong miếng bắp cuối cùng.
Đã hơn một lần tôi hỏi cưới nàng. Tuy cả hai đều nhất trí rằng chúng tôi là tri kỷ của nhau và sẽ bên nhau mãi mãi, nhưng nàng luôn lảng tránh lời cầu hôn của tôi với những câu như, Em yêu anh điên cuồng, yêu sâu sắc, Odd à, mãnh liệt đến mức em sẽ chặt phăng bàn tay phải của mình vì anh nếu điều đó mang ý nghĩa như một minh chứng cho tình yêu. Nhưng về chuyện kết hôn, hãy cứ để từ từ anh nhé.
Có thể thông cảm việc vài miếng bánh thịt cá chiên giòn rơi khỏi miệng tôi khi tôi nghe thấy chuyện chúng tôi sẽ thề nguyện với nhau. Tôi bóc mấy miếng rơi trên áo cho vào miệng, lợi dụng khi đó để suy nghĩ dữ dội trước khi thốt ra, “Vậy... ý em là em chấp nhận lời cầu hôn của anh ư?”
“Ngốc ạ, em chấp nhận nó biết bao lâu rồi.” Trước vẻ hoang mang của tôi, nàng nói, “Ồ, không giống câu thông lệ ‘Vâng, anh yêu, em là của anh’ mà em nói chấp nhận bằng rất nhiều từ ngữ.”
“Anh không biết ‘cứ để từ từ’ lại có nghĩa là ‘vâng’ đấy.”
Phủi vụn cá ra khỏi áo tôi, nàng bảo, “Anh phải học cách lắng nghe không chỉ bằng lỗ tai.”
“Em gợi ý anh lắng nghe bằng lỗ nào?”
“Đừng có thô lỗ. Như vậy không xứng với anh đâu. Ý em là, đôi lúc anh phải lắng nghe bằng con tim.”
“Anh đã lắng nghe bằng con tim rất lâu rồi, đến mức anh phải định kì lấy ráy tai ra khỏi động mạch ở tim.”
“Ăn churro không?” nàng hỏi, mở túi bánh màu trắng và lập tức một mùi hương ngào ngạt như bánh quế thơm ngon tỏa khắp xe.
Tôi nói, “Sao em có thể nghĩ đến món tráng miệng vào thời điểm như lúc này?”
“Ý anh là thời điểm bữa tối hả?”
“Ý anh là thời điểm nói về chuyện kết hôn.” Tim tôi đập nhanh như thể tôi đang rượt đuổi hoặc bị rượt đuổi, nhưng cũng may màn rượt đuổi của ngày hôm nay đã kết thúc. “Nghe này, Stormy, nếu em thật sự có ý đó thì anh sẽ làm, một việc to lớn để cải thiện tình hình tài chính của anh. Anh sẽ nghỉ làm đầu bếp phục vụ thức ăn nhanh ở Quán Vỉ nướng và anh cũng không nói đến lốp xe. Một thứ gì đó to lớn hơn.”
Nét mặt nàng chứa đựng vẻ thích thú nặng đến mức trọng lượng của nó kéo đầu nàng nghiêng qua một bên. Nhướng một mắt nhìn tôi, nàng nói, “Vậy theo tầm nhìn của anh thì cái gì to hơn cả lốp xe?”
Tôi nghĩ ngợi một lát, “Giày.”
“Giày loại nào?”
“Đủ loại. Cửa hàng bán lẻ giày.”
Nàng có vẻ nghi ngờ, “Nó to lớn hơn lốp xe ư?”
“Chắc rồi. Bao lâu em mua lốp xe một lần? Cả năm có khi còn không được đến một lần. Và em chỉ cần duy nhất một bộ lốp cho mỗi chiếc xe. Nhưng người ta cần nhiều hơn một đôi giày. Họ cần đủ loại. Giày đi với đầm nâu, giày đi với đầm đen, giày chạy bộ, giày xăng-đan...”
“Anh đâu như thế. Tất cả những gì anh có là ba đôi giày đế mềm y hệt nhau.”
“Đúng, nhưng anh không giống người khác.”
“Không hề giống,” nàng đồng tình.
“Còn một chuyện khác nữa là đâu phải tất cả đàn ông, phụ nữ, trẻ con đều có xe hơi, nhưng ai cũng có hai chân. Hoặc gần như là vậy. Một gia đình năm người có thể có hai chiếc xe hơi nhưng họ có đến mười bàn chân.”
“Có rất nhiều lí do để yêu anh, Odd, nhưng có lẽ đây là điều em thích nhất ở anh.”
Stormy không còn nghiêng đầu hay nhướng một mắt. Nàng nhìn thẳng vào mắt tôi. Đôi mắt nàng như dãy ngân hà: sâu thẳm như màn đêm giữa bất kì hai vì sao nào trên trời. Vẻ mặt nàng dịu dàng đầy trìu mến. Nàng có vẻ cảm động sâu sắc và thật sự trước những lời tôi nói và cảm nhận đó được xác thực qua việc nàng vẫn chưa lấy miếng churro nào ra khỏi túi.
Đáng tiếc lúc này hẳn là tôi chỉ lắng nghe bằng tai, vì tôi không hiểu nàng ngụ ý gì. “Điều em thích nhất ở anh ư? Ý em là... phân tích của anh về việc bán lẻ giày đó hả?”
“Anh khôn ngoan như bất cứ người nào em từng biết... và còn rất giản dị. Thật là một sự kết hợp đáng yêu. Thông minh và trong sáng. Hiểu biết và chất phác. Dí dỏm tinh ranh và dịu dàng chân thành.”
“Đó là điều em thích nhất ở anh à?”
“Lúc này thì đúng thế.”
“À, được, nó không phải thứ anh có thể làm hơn.”
“Làm hơn?”
“Những điều em thích ở anh, anh muốn làm chúng còn tốt hơn nữa. Chẳng hạn nếu em nói thích cách ăn mặc hay gu thẩm mỹ về quần áo của anh, hoặc bánh kếp của anh. Anh luôn luôn cải tiến món bánh kếp, cứ hỏi cô Terri xem, chúng nhẹ và mịn, chưa kể đầy hương vị. Nhưng anh không biết làm cách nào để trở nên vừa khôn ngoan vừa giản dị hơn bây giờ. Nói thật, anh còn không chắc có hiểu em muốn nói gì không nữa.”
“Tốt. Chẳng việc gì anh cần nghĩ ngợi hết. Chẳng việc gì anh có thể làm hơn. Cứ là chính con người anh. Dù sao thì em lấy anh cũng không phải vì tiền.”
Nàng đưa cho tôi một cái churro.
Tim tôi đang đập thình thịch và đầu óc tôi đang quay cuồng, thứ tôi cần là nàng, nhưng tôi cầm lấy cái bánh.
Chúng tôi im lặng ngồi ăn được một phút thì tôi lên tiếng, “Vậy chuyện đám cưới... em nghĩ khi nào mình nên đặt bánh?”
“Sớm thôi. Em không thể chờ quá lâu đâu.”
Nhẹ nhõm và vui sướиɠ, tôi hỏi, “Trì hoãn hưởng thụ quá nhiều có thể trở thành chuyện xấu.”
Nàng tươi cười, “Anh thấy chuyện gì đang diễn ra không?”
“Anh nghĩ chắc anh chỉ đang nhìn bằng mắt thôi. Anh nên thấy chuyện gì?”
“Chuyện đang diễn ra là em muốn ăn cái churro thứ hai, và em sẽ ăn ngay bây giờ thay vì chờ đến thứ Năm.”
“Em thật rắc rối, Stormy Llewellin à.”
“Anh còn chưa thấy được đến một nửa đó cưng.”
Hôm nay là một ngày tệ hại, vụ Harlo Landerson rồi Gã Nấm, căn phòng tối đen, bọn ông kẹ khắp nơi và Elvis khóc lóc. Thế nhưng khi ngồi với Stormy, cùng ăn churro, trong giây lát mọi thứ trên đời đều yên ổn.
Giây lát đó không kéo dài lâu. Điện thoại di động của tôi reo vang, tôi không ngạc nhiên khi nghe thấy giọng cảnh sát trưởng Porter.
“Này con, phòng để đồ tại nhà thờ St. Bart đưa ra ý nghĩa mới cho cụm từ phá hoại. Có kẻ đã nổi điên tột độ trong đó.”
“Robertson.”
“Bác nghĩ con nói đúng. Con luôn đúng mà. Chắc là gã. Nhưng gã đã bỏ đi lúc người của bác đến nhà thờ. Con chưa gặp lại gã phải không?”
“Chúng con đang trốn ngoài đây nhưng... không, không có dấu hiệu nào của gã hết.” Tôi quan sát bãi đậu xe, nhìn bao quát dãy xe nối đuôi nhau đến rồi đi khỏi dòng xe chờ mua thức ăn ở quán Mexicali Rose, nhìn ra con đường ngoài kia, tìm kiếm chiếc Ford Explorer bụi bặm của Bob Robertson.
Cảnh sát trưởng nói, “Các bác đã theo dõi nhà tên này mấy tiếng rồi nhưng giờ các bác sẽ chủ động tìm kiếm gã.”
“Con có thể cho sức hút siêu linh một cơ hội,” tôi nói, ám chỉ đến khả năng định vị gần như bất cứ ai bằng cách cứ đi đại vòng quanh trong khoảng nửa tiếng.
“Như thế có khôn ngoan không con trai? Ý bác là với Stormy đang ngồi trong xe à?”
“Con sẽ đưa nàng về nhà trước.”
Stormy gạt phăng ý kiến đó, “Làm vậy là chết với em, Mulder.”
“Bác nghe thấy rồi đó,” cảnh sát trưởng Porter lên tiếng.
“Bác ấy nghe rồi kìa,” tôi nói với Stormy.
“Lo gì chứ?” nàng nói.
Cảng sát trưởng Porter có vẻ thích chí, “Con bé gọi con là Mulder trong phim The X-Files[35] hả?”
[35] Fox Mulder và Dana Scully, hai đặc vụ FBI trong phim The X-Files (Hồ sơ tuyệt mật).
“Dạ, không thường xuyên lắm. Chỉ khi nàng nghĩ con đang gia trưởng.”
“Con có bao giờ gọi con bé là Scully không?”
“Chỉ khi con muốn bị bầm dập.”
“Con làm hỏng bộ phim đó đối với bác rồi,” cảnh sát trưởng nói.
“Sao con lại làm hỏng hả bác?”
“Con khiến cho tất cả những thứ kì lạ trở thành quá thật. Bác không còn thấy chuyện siêu nhiên có gì thú vị nữa.”
“Con cũng vậy,” tôi quả quyết.
Lúc cảnh sát trưởng Porter và tôi nói chuyện xong, Stormy đã gom hết tất cả các giấy gói thức ăn bữa tối, nhét vào một cái túi. Khi rời quán Mexicali Rose, nàng bỏ chúng vào thùng rác đặt dọc theo lối ra.
Khi tôi rẽ trái ra đường lớn, nàng nói, “Ghé qua nhà em trước để em lấy khẩu súng lục.”
“Đó là súng phòng vệ ở nhà. Em không được cấp phép mang theo.”
“Em cũng đâu được cấp phép để thở nhưng em vẫn thở đó thôi.”
“Không súng,” tôi nhất quyết. “Chúng mình chỉ đi vòng quanh xem chuyện gì xảy ra thôi.”
“Sao anh sợ súng vậy?”
“Súng nổ.”
“Và tại sao đó là câu hỏi anh luôn luôn né tránh trả lời?”
“Anh không luôn luôn né tránh trả lời nó.”
“Sao anh sợ súng?” nàng khăng khăng.
“Chắc kiếp trước anh bị bắn chết.”
“Anh có tin vào chuyện đầu thai đâu.”
“Anh cũng có tin vào thuế đâu, nhưng anh vẫn phải đóng đó thôi.”
“Sao anh sợ súng?”
“Chắc tại anh mơ thấy trước anh bị bắn.”
“Anh mơ thấy trước anh bị bắn rồi hả?”
“Không.”
Nàng không nao núng, “Sao anh sợ súng?”
Tôi thật ngu dại. Ngay khi thốt ra xong, tôi đã mong rút lại lời lẽ của mình, “Sao em sợ quan hệ?”
Từ bên phần ghế bất chợt lạnh lẽo và xa cách, nàng trao cho tôi cái nhìn thật lâu, nặng nề, giá buốt đến tận xương tủy.
Trong giây lát tôi cố giả vờ không nhận ra tác động của lời tôi nói đối với nàng. Tôi cố tập trung vào con đường trước mặt như thể tôi luôn luôn là một tài xế vô cùng có trách nhiệm.
Tôi không có tài giả vờ. Sớm còn hơn muộn, tôi nhìn nàng, khổ sở lên tiếng, “Anh rất xin lỗi.”
“Em không sợ quan hệ,” nàng nói.
“Anh biết. Anh xin lỗi vì anh thật ngốc.”
“Em chỉ muốn chắc rằng...”
Tôi cố ngăn nàng không cần phải nói ra.
Nàng vẫn một mực thốt lên, “Em chỉ muốn chắc rằng lí do anh yêu em liên quan đến chuyện đó ít hơn hẳn những chuyện khác.”
“Đúng vậy,” tôi cam đoan với nàng, cảm thấy mình thật nhỏ nhen và ích kỷ. “Cả ngàn chuyện khác. Em biết mà.”
“Khi mình bên nhau, em muốn điều đó đúng đắn, trong sạch và đẹp đẽ.”
“Anh cũng vậy. Và chuyện sẽ như thế, Stormy. Khi đúng thời điểm. Chúng ta có khối thời gian mà.”
Ngừng đèn đỏ, tôi đưa tay phải về phía nàng. Thật nhẹ nhõm khi nàng nắm lấy tay tôi, thật xúc động khi nàng nắm rất chặt.
Đèn chuyển sang màu xanh. Tôi lái xe chỉ với một tay đặt trên vô lăng.
Một lúc sau, bằng giọng yếu ớt đầy cảm xúc, nàng lên tiếng, “Em xin lỗi, Odd. Lỗi của em.”
“Không phải lỗi của em. Anh mới là thằng ngốc.”
“Em dồn anh vào thế bí về chuyện tại sao anh sợ súng, và khi em cứ không ngừng dồn ép, anh mới bật lại.”
Đó là sự thật, nhưng sự thật không khiến tôi cảm thấy đỡ hơn chút nào về hành động của mình.
Sáu tháng sau cái chết của bố mẹ, khi Stormy mới được bảy tuổi rưỡi và vẫn còn mang tên Bronwen, nàng được một cặp vợ chồng giàu có không con ở Beverly Hills nhận nuôi. Họ sống ở một khu rất tốt. Tương lai xem ra thật tươi sáng.
Một đêm trong tuần thứ hai sống cùng gia đình mới, bố nuôi vào phòng đánh thức nàng dậy. Hắn trần trụi và sờ mó nàng theo cách khiến nàng hoảng sợ và nhục nhã.
Đau buồn vì cái chết của bố mẹ ruột, lo sợ, cô đơn tột cùng, bối rối, xấu hổ, nàng chịu đựng sự bệnh hoạn của tên đàn ông đó thêm ba tháng. Cuối cùng, nàng tố giác hắn với nhân viên xã hội, người gọi điện kiểm tra tình hình cho cơ quan trao quyền nhận nuôi.
Sau đó, nàng sống ở trại mồ côi của nhà thờ St.Bart, không bị sờ mó, đến khi tốt nghiệp phổ thông.
Nàng và tôi thành một đôi khi học lớp mười một. Chúng tôi đã bên nhau và là bạn tốt của nhau hơn bốn năm.
Bất chấp những gì chúng tôi đã dành cho nhau và tất cả những gì chúng tôi hi vọng cùng nhau đạt được trong những năm sắp tới, tôi đã làm tổn thương nàng, Sao em sợ quan hệ? khi nàng dồn ép tôi quá gay gắt về nỗi sợ súng ống của tôi.
Một người theo thuyết khuyến nho từng nói đặc điểm dễ nhận ra nhất của loài người là khả năng trở nên độc ác đối với người khác.
Tôi là người lạc quan về giống loài chúng ta. Tôi cho rằng Chúa cũng thế, vì nếu không Ngài đã quét sạch chúng ta ra khỏi hành tinh từ cách đây rất lâu và làm lại từ đầu.
Song tôi không thể phủ định sạch trơn đánh giá chua cay của người theo thuyết khuyến nho kia. Tôi nuôi khả năng cư xử độc ác, nghĩ tới lời vặn vẹo tàn nhẫn dành cho người tôi yêu nhất trên đời.
Chúng tôi xuôi chèo trên dòng sông nhựa đường một hồi lâu, không tìm kiếm Gã Nấm mà từ từ tìm cách làm lành với nhau.
Cuối cùng nàng lên tiếng, “Em yêu anh, Odd.”
Giọng tôi khản đặc khi đáp lại, “Anh yêu em hơn cả mạng sống.”
“Chúng ta sẽ ổn thôi,” nàng nói.
“Chúng ta đang ổn.”
“Chúng ta quái lạ và gàn dở, nhưng chúng ta ổn,” nàng tán thành.
“Nếu có người phát minh ra dụng cụ đo độ quái lạ thì nó sẽ tan chảy bên dưới lưỡi của anh. Nhưng em... em bình thường.”
“Vậy anh phủ nhận sự quái lạ của em nhưng lại đồng tình rằng em gàn dở.”
“Anh hiểu vấn đề rồi. Một số kiểu quái lạ có thể trở nên hợp thời nhưng tính gàn dở thì không bao giờ.”
“Chính xác.”
“Anh thật không quân tử khi phủ nhận sự quái lạ của em.”
“Lời xin lỗi được chấp nhận.”
Chúng tôi dạo quanh một hồi lâu, sử dụng chiếc xe như người ta dùng cây gậy dò mạch nước, đến khi tôi thấy mình tấp vào bãi đậu xe của Green Moon Lanes. Đây là sân bowling nằm cách khu thương mại nửa dặm, khu thương mại mà lúc chiều tôi đã ghé thăm Stormy ở tiệm kem.
Nàng biết giấc mơ định kì quấy nhiễu giấc ngủ của tôi mỗi tháng một hai lần trong suốt ba năm trời qua. Nó hiện cảnh những nhân viên sân chơi bowling đã chết: bị bắn vào bụng, tay chân gãy nát, mặt mày biến dạng kinh khủng không phải bởi vài viên đạn mà do hàng rào.
“Gã ở đây hả?” Stormy hỏi.
“Anh không biết.”
“Nó sẽ thành sự thật bây giờ, ngay đêm nay, giấc mơ đó?”
“Anh không nghĩ vậy. Anh không biết. Có thể.”
Miếng bánh cá đang bơi trong dòng chảy axit của dạ dày, đánh tung luồng xoáy đắng chát ngược lên cổ họng tôi.
Lòng bàn tay tôi ẩm ướt. Và lạnh cóng. Tôi chà tay lên quần jeans.
Tôi gần như muốn chạy về chỗ Stormy và lấy khẩu súng.