Chương 1: Xả thân vì nghĩa
“ … Đây là bản tin thời sự nổi bật nhất ngày 27 tháng 6 năm 2022, trong quá trình điều tra vụ án “Thiếu nữ hoa hồng máu”, cố vấn tâm lý tội phạm và đội trưởng đội cảnh sát hình sự của Sở cảnh sát thành phố Hải Lam đã bị hung thủ dùng súng tự chế gây ra thương tích. Theo thông tin được biết, vị cố vấn tâm lý tội phạm đã được đưa vào bệnh viện cấp cứu, nhưng hiện vẫn đang trong tình trạng hôn mê sâu…”
—————————————————————
Trong phòng 101, bệnh viện Quân đội 108.
Hai vị cảnh sát đứng cạnh giường bệnh, nhìn xuống chàng trai thanh niên đang nằm đó, sắc mặt cậu nhợt nhạt mất đi sức sống.
Vẻ mặt người cảnh sát đứng tuổi vừa nghiêm nghị lại xen lẫn đau lòng đột nhiên lên tiếng: “Quân Nhan, tại sao cậu Tiêu lại có mặt tại hiện trường vây bắt tội phạm.”
Người cảnh sát còn lại nhìn qua khoảng hai bảy hai tám tuổi, cực kỳ đẹp trai, cả người toát lên vẻ chính trực trưởng thành. Nhưng lúc này trên mặt anh ấy lại tràn đầy hổ thẹn, trả lời lại: “Là lỗi của tôi, lúc được thông báo hướng đi và lệnh bắt giữ hung thủ, tôi đang ăn trưa với cậu Tiêu, lúc ấy gấp rút, nên tôi đã đưa cậu Tiêu đi theo. Trong lúc đuổi bắt tội phạm, cậu Tiêu đang đứng ngoài ngõ, vừa hay bắt gặp tên tội phạm chạy ra. Không ngờ tên hung thủ ấy lại có súng tự chế nhìn thấy có người chắn đường… Cục trưởng, tôi sẽ viết báo cáo nộp lên và chịu trách nhiệm.”
Cục trưởng nhìn Quân Nhan một hồi lâu, Quân Nhan là đội trưởng đội hình sự đã phá không biết bao nhiêu vụ án, tính tình chính nghĩa khẳng khái, có trách nhiệm, là một cảnh sát chính trực tài giỏi. Ông thở dài, trải qua việc này, Quân Nhan mới là người tự trách nhất, ông nói nặng không được mà tỏ ra không có việc gì cũng không xong, đành vừa khuyên vừa răn: “Cũng không hoàn toàn là lỗi của cháu, chỉ mong Tiểu Tiêu có thể tỉnh lại, cháu viết báo cáo và bản kiểm điểm đi, qua ba ngày nữa xem tình trạng của cậu Tiêu thế nào rồi nói tiếp, giờ thăm bệnh cũng sắp hết rồi, chúng ta về sở giải quyết nốt tên hung thủ kia thôi.”
—————————————————————
Trần Tiêu có ý thức trở lại, cảm thấy người mình vô cùng mệt mỏi, đầu óc có chút mơ hồ, mất một lúc mới tỉnh táo lại, nhận ra bản thân đang trong nằm trên giường trong một căn phòng xa lạ.
‘Đây là bệnh viện sao? Không giống lắm nhỉ!’ Trần Tiêu ngồi dậy nhìn xung quanh, nó giống như phòng ngủ bình thường hơn là phòng bệnh. Cậu nhớ lại, hình như bản thân bị súng bắn, là tên hung thủ vụ án ‘Thiếu nữ hoa hồng máu’ kia làm ra. Cậu vỗ đầu một cái, thật đúng là xui xẻo mà, người yêu mạng như cậu đáng nhẽ không nên đến những nơi nguy hiểm như truy bắt kẻ gϊếŧ người gì đó.
Nhưng mà bây giờ, rốt cuộc cậu đang ở đâu vậy chứ?
Đúng lúc này, trong phòng vang lên một tiếng nói máy móc: “Xin chào ký chủ Trần Tiêu, tôi là hệ thống Anh Hùng, theo dữ liệu của hệ thống, cậu xả thân vì nghĩa, ra tay bắt được tên gϊếŧ người hàng loạt Trương Chu, hệ thống xét thấy cậu là một người quang minh chính nghĩa nhưng bị trời cao đố kỵ, nên muốn ký kết một hợp đồng với cậu, chỉ cần cậu hoàn thành nhiệm vụ góp đủ điểm năng lượng, tôi sẽ giúp cậu trở về thế giới cũ. Sao, cậu có muốn cùng ký kết với tôi không?”
Trong lòng Trần Tiêu bất ngờ, nhưng ngoài mặt vẫn là vẻ bình thường, liếc mắt nhìn quanh trong phòng vẫn không tìm được nơi phát ra âm thanh.
Tiếng nói vừa kết thúc, trong đầu cậu đã nghĩ tới các tình huống như ‘đây là một trò đùa của mọi người’ nhưng ngay sau đó cậu lập tức gạt bỏ, không thể nào, vì cậu biết rõ bản thân bị súng tự chế bắn trúng phần bụng, viên đạn kia có uy lực khá mạnh, lại bắn ở khoảng cách gần, cậu không chết thì chắc hẳn cũng bị thương nặng, không thể nào thảnh thơi nhàn nhã, cả người chỉ nhức mỏi một chút thế này.
“Vậy đây là sự thật! M* nó, thật lố bịch!” Cái gì mà xả thân vì nghĩa, cái gì mà chính khí khẳng khái, nếu để các đồng chí trong sở cảnh sát nghe được sẽ cười rụng răng mất.
Bản thân cậu là một chuyên gia tâm lý học, dù không phải vừa nhìn qua đã biết ngay bí mật của người khác, nhưng từ những biểu hiện bên ngoài, cũng sẽ nắm bắt được một phần tính cách nội tâm người đó. Vậy nên cậu rất ít giao du với người trong Sở cảnh sát, hơn nữa tính cậu lạnh nhạt, trừ Quân Nhan ra, cậu cũng không có người bạn nào khác. Hơn nữa nếu không vì có ông cha làm “quan lớn”, lại thêm một người bạn thân cực kỳ chính trực ngay thẳng, thì cậu còn không chắc mình có đi theo con đường ‘tà ác’ hay không đấy. Bản chất cậu cũng không tốt đẹp như bề ngoài đâu.
Cậu im lặng hồi lâu, dường như cái thứ tự xưng là hệ thống kia cũng bối rối không hiểu vì sao ký chủ này vừa không giật mình sợ hãi vừa không tò mò hỏi, nó nên làm thế nào đây?
Nó đành lên tiếng lần nữa: “Ký chủ, cậu chỉ cần vạch trần sự thật, tìm ra hung thủ trong các thế giới, tích góp điểm năng lượng, tôi sẽ giúp cậu trở về thế giới cũ.”
Đã suy nghĩ xong các khả năng trong đầu, cậu lập tức trả lời lại: “Nếu tôi không đồng ý thì sao?”
Hệ thống nghe thấy câu trả lời thì ngây ngốc một lúc, sau đó giọng máy móc đổi thành hơi rụt rè ậm ừ: “Tại sao cậu không đồng ý, cậu chính trực như vậy, nếu không đồng ý thì sẽ vĩnh viễn mất đi ý thức, trở thành người thực vật ở thế giới cũ đấy.”
Trần Tiêu thấy giọng nói rụt rè của hệ thống, dường như vui vẻ lên một chút, đáp lời: “Vậy thì đồng ý thôi, dù sao tôi cũng là một người chính trực, xả thân vì nghĩa mà.”
Hệ thống nghe thấy lời nói của Trần Tiêu thì vô cùng vui mừng, mặc dù nó cảm thấy có chút sai sai nhưng chỉ cần ký chủ đồng ý, nó đã chắc chắn rằng “ký chủ đúng là người tốt” rồi.
Sau đó nó lập tức ra mặt. Trước mặt Trần Tiêu bỗng nhiên xuất hiện một ngôi sao vàng to bằng bàn tay người lớn, dù Trần Tiêu tự tin vào khả năng giữ vững biểu cảm khuôn mặt nhưng cũng phải ngạc nhiên trước cảnh tượng này. Bởi vì trên ngôi sao này có hai cái mắt, một cái mũi, một cái miệng giống như mặt người vậy. Chính là kiểu ngôi sao biết nói trong phim hoạt hình trẻ con đó.
Trần Tiêu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, mặt không cảm xúc nói: “Làm bao nhiêu nhiệm vụ tôi mới trở về thế giới cũ.”
Ngôi sao kia nghe vậy, vẻ mặt buồn bực trả lời: “Vấn đề này còn tuỳ thuộc vào ký chủ hoàn thành nhiệm như thế nào nữa. Nếu được Chủ thần đánh giá càng cao điểm năng lượng càng nhiều, vậy sẽ nhanh góp đủ điểm trở về.”
“Chủ thần?”
“Sao nó cứ cảm thấy ký chủ hình như không thân thiện lắm nhỉ?” Dù nghĩ vậy, nhưng nó vẫn trả lời: “Chủ thần là người tạo ra các thế giới, trong những thế giới đó phát triển sẽ xuất hiện những bí ẩn hoặc bug không lời giải, nhiệm vụ của chúng ta là đi vào các thế giới đó giải đáp bí ẩn, tìm ra chân tướng.”
Trần Tiêu dần dần hiểu ra, gật đầu một cái, nói: “Giống như tra án hả, vậy bắt đầu luôn đi.”
Ngôi sao nhỏ bĩu môi, trên mặt hiện vẻ sầu khổ, thảm thương: “Ký chủ cậu không muốn làm quen với tôi một chút, không muốn hỏi nhiệm vụ có khó không sao?”
“Không muốn!”
Trần Tiêu ra vẻ lạnh lùng đáp, ngôi sao nhỏ lập tức rưng rưng mắt, miễn cưỡng nói nhỏ: “Vậy tôi bắt đầu dịch chuyển đây, sau khi tiến vào thế giới mới tôi sẽ cung cấp tin tức thế giới cho ký chủ.” Ngừng một chút, ngôi sao nhỏ lại tri kỷ nói tiếp: “Khi dịch chuyển cơ thể ký chủ sẽ có chút choáng váng, nên đừng sợ.”
Nghe vậy, Trần Tiêu nhìn đến vẻ mặt ngôi sao nhỏ đang uất ức nhưng vẫn an ủi mình, trong lòng hơi áy náy “có vẻ bắt nạt hơi quá rồi”.
“Bắt đầu đi! Còn nữa cảm ơn cậu.”
Cậu vừa dứt lời ngôi sao nhỏ kia bắt đầu vui vẻ trở lại, hớn hở cười nhìn cậu.
“Hơi ngốc một chút!”
Đột nhiên cậu như chìm vào trong bóng đêm, xung quanh tối đen như mực. Cảm giác choáng váng ập đến, cậu lập tức muốn rút lại lời nói khi nãy ‘một chút cái con khỉ.’