Cho tới khi về đến nhà tôi vẫn cứ thắc mắc mãi câu nói của Sal. - Cậu có khả năng nhìn thấu nó. - Tại sao hắn lại chỉ nói với mình chứ không nói với Lauren?
Mà tại sao anh ta lại bảo mình phải cẩn thận?
Tôi vất vội chiếc áo khoác lên chiếc ghế trong phòng bếp rồi trải tấm ảnh ba chiều kỳ bí lên bàn. Tôi chặn bốn góc bằng bốn lọ đựng gia vị.
Tôi cứ nhìn rồi lại nhìn, thật chăm chú. - Cậu có khả năng nhìn thấu. - Lời Sal vang lên trong đầu tôi.
- Chà! Anh ta biết điều gì đây?
Mình chả thấy gì cả.
Tôi giụi mắt, bỏ kính ra lau rồi lại cố nhìn lại.
Tôi gí sát mắt vào tấm ảnh.
Rồi lùi lại mấy bước, tôi nheo mắt nhìn nó từ xa.
Rồi lại gí sát.
Rồi lại lùi ra xa.
- Con làm cái gì thế hả trời? - Mẹ bước vào, tay xách hai túi thức ăn nặng trĩu. - Con không nghe tiếng mẹ bấm còi à?
- Không ạ, con xin lỗi. - Trời đất, mình đã quá tập trung!
Tôi ra ngoài xe xách nốt hai túi thức ăn vào nhà. Vừa bước vào bếp, con mèo Clawd nhà tôi từ đâu chạy vọt qua chân tôi vào bếp rồi biến ra phòng khách. Tôi chới với suýt ngã.
Hóa ra bên ngoài có tiếng chó sủa ăng ẳng. Đó là tiếng con Fluffums, con chó hư đốn của hai đứa sinh đôi.
Cái con Fluffums đáng ghét này luôn tấn công con Clawd nhà tôi bất cứ khi nào có cơ hội. Rõ ràng là nó rất ghét con Clawd.
- Mẹ nhìn xem con mua cái gì này. - Tôi nói khi mẹ đang dỡ túi thức ăn ra. - Đây là một bức ảnh, con đã mua nó ở cửa hàng Năm và Mười ở khu Old đấy mẹ ạ.
Mẹ dừng tay và khịt khịt mũi:
- Mùi gì kinh thế nhỉ?
Tôi cũng khịt mũi:
- Chắc là mùi cái ảnh ạ, giống kiểu mùi nhà kho mà mẹ.
- Cửa hàng Năm và Mười của Sal à? Đã mấy năm nay mẹ không mua hàng ở đó nữa.
- Ở đó lạ lắm mẹ ạ, - tôi nói. - nhất là Sal. Mẹ nhìn bức ảnh này. - Tôi ngồi xuống bàn.
Mẹ liếc mắt nhìn.
- Lạ phải không mẹ? - Tôi hỏi.
Mẹ bịt mũi:
- Nó thực sự bốc mùi đấy.
- Vâng, con biết. Nhưng mẹ hãy nhìn ảnh cơ. Nó được gọi là ảnh không gian ba chiều đấy và nếu mẹ nhìn đúng cách, mẹ sẽ thấy được hình ảnh ba chiều ẩn dưới nó.
Mẹ gập cái túi lại, khẽ liếc về phía tấm ảnh:
- Mẹ chỉ thấy toàn chấm màu thôi.
Vừa lúc mẹ tiến lại gần bức ảnh thì Vicky, em gái tôi chạy ào vào bếp.
- A, mẹ! Mẹ mua cho con dải băng Froot chưa? Con có đưuọc chơi bóng bây giờ không? Á…á ảnh ba chiều ạ?
Vicky luôn như thế. Nó cứ hỏi một tràng, câu nọ nối tiếp câu kia mà chẳng để người ta có thời gian trả lời nữa.
- Có, không và ừ.
Mẹ đáp. Mẹ cũng thường trả lời những câu hỏi của Vicky theo kiểu đó.
Nhưng Vicky cũng chẳng thèm nghe. Nó đang mải nhìn bức ảnh của tôi.
- Lạ thật, - nó thì thào, tay đẩy cặp kính cận lên. - cái ảnh này cũng giống những hình sau cái hộp ngũ cốc của em. Em sẽ lấy cho anh xem. - Nó với tay lên tủ bếp lôi ra một cái hộp.
Chúng tôi cùng chăm chú nhìn. Toàn những hình lượn sóng màu đỏ và xanh lam.
- Chúng nó bảo đó là hình một con chuột. - Vicky nói. - Mà em cũng nhìn được rồi. Một con chuột to lắm.
Tôi đăm đăm nhìn cái hộp. Vẫn chỉ thấy toàn đường lượn sóng.
- Này, thế em nhìn cách nào thế? - Tôi hỏi. Tôi không thể tin làm sao con em mình nhìn được mà mình lại không.
Vicky nhún vai:
- Em nheo một mắt lại, như thế này này. - Nó ngửa mặt lên, sau cặp kính tôi thấy rõ một mắt của nó nhìn thẳng vào tôi còn mắt kia nhìn xuống mũi nó.
- Thôi ngay, Vicky. - Mẹ la lên. - Con làm thế là mắt con bị lác đấy.
Vicky thôi nheo mắt:
- Gáy cái hộp này còn chỉ ra mấy cách nhìn khác nữa cơ.
Tôi đọc dòng chỉ dẫn trên mặt sau cái hộp. - Hãy đặt gần bức ảnh vào mắt bạn, sau đó từ từ dịch nó ra xa. Không chớp mắt. Khi đó hãy nhìn thật sâu vào bức ảnh, hình ảnh ba chiều sẽ hiện ra!
Tôi thử làm theo. Chẳng ích gì, tôi chỉ thấy những chấm màu nhòe to ra.
Mẹ cũng thử.
- Mẹ thấy trò này thật ngốc nghếch. - Mẹ phì cừoi, nói rồi từ từ kéo chiếc hộp ra xa. - A, khoan đã, mẹ thấy nó rồi! Một con chuột! Nó đang ăn cái gì đó!
Không thể tin được. Mình phát điên mất thôi.
- Đây, thử lại đi Wes. - Mẹ bảo tôi. - Cũng hay phết đấy.
Tôi giơ cái hộp lên, gí sát mũi mình. Những chấm xanh đỏ nhòe dần. Từ từ, từ từ tôi đưa cái hộp ra xa, mắt cố mở thật to, không chớp.
Tôi có cảm giác mắt mình phải căng lên để lấy hết tập trung. Đúng là rất căng.
Tôi bắt đầu nhìn vào những đường sóng.
Chả thấy chuột đâu.
Chả thấy hình ba chiều nào.
Tôi đã hoàn toàn thất vọng.
- Thôi được. - Tôi chìa cái hộp ra trước mặt. - Nếu cả mẹ và em nhìn được con chuột thì nó đang ăn cái gì?
Mẹ và Vicky cùng nhìn lại cái hộp.
- Nào, nói đi, nó đang ăn cái gì? - Tôi giục.
- Pho mát Thụy Sĩ. - Cả hai cùng ngân lên.
Tôi dằn mạnh cái hộp xuống bàn. "Mình sẽ làm được. - Tôi thầm nhủ. - Thậm chí có chết mình cũng phải nhìn cho ra."
Clawd đã quay lại bếp và nhảy lên lòng tôi. Nó nghiêng đầu nhìn cái hộp ngũ cốc lấy chân cào cào rồi hất luôn xuống đất.
- Con không thể tin nổi! - Tôi gào lên. - Ngay cả con Clawd cũng nhìn được ảnh ba chiều! Chờ đã. Nếu mọi người nhìn dễ thế, hãy cho con biết trong đó có hình gì. - Tôi đề nghị.
Tôi đứng bật dậy, trỏ tay vào tấm ảnh kỳ bí. Con Clawd đã nhảy xuống đất, rúc vào cái góc bếp ưa thích của nó.
Mẹ và Vicky cùng nhìn bức ảnh tôi chỉ. Tôi thấy Vicky nheo một mắt lại.
Mẹ lắc đầu:
- Không, mẹ không nhìn được cái ảnh này.
Vicky gí sát mặt nó vào cái ảnh.
- Eo ơi, - nó kêu lên, nhảy ra xa. - như mùi trứng thối!
- Ha ha! Thế là mày cũng không nhìn được nhé!
- Để con Clawd nhìn thử. - Vicky đề nghị. Nó cầm bức ảnh ra chỗ con Clawd đang tự nghịch đuôi mình.
Vicky căng bức ảnh trước mặt con mèo. Clawd ngừng nghịch đuôi và dường như trong giây lát nó đứng im không nhúc nhích, nhìn bức ảnh chăm chú.
Rồi cả bộ lông nó dựng đứng lên. Trông nó như thể một cái máy sấy quần áo vậy. Nó ngồi cứng ngắc, mồm há to đến nỗi tôi nhìn rõ từng cái răng của nó. Thậm chí tôi còn thấy được cả những cái răng trong cùng.
Clawd gừ gừ, chui qua lỗ cửa biến mất nhanh không thể tưởng tượng nổi.
Vicky nhún vai:
- Em không nghĩ nó lại làm thế.
Tôi cuộn tấm ảnh lại rồi nói với mẹ tôi phải lên gác làm bài tập về nhà. Nhưng khi lên đến phòng, thay vì làm bài tập, tôi gỡ bức ảnh Shaquille O"Neal ưa thích của mình xuống và thế vào chỗ đó tấm ảnh kỳ bí.
Giờ thì tôi có thể nhìn nó bất cứ lúc nào, kể cả lúc sắp đi ngủ lẫn buổi sáng ngủ dậy.
Tôi đã hạ quyết tâm nhìn bằng được hình ảnh ba chiều. Tôi quyết giật giải thưởng cho người thắng cuộc.
Tôi sắp trả đũa được hai đứa sinh đôi đáng ghét.
- Mình sẽ tập nhìn ngay bây giờ. - Tôi nói to. - Bài tập cũng phải chờ đã.
Tôi nằm bắt chéo chân trên giường. Đầu tiên mình sẽ làm theo cách của Vicky, tôi nghĩ bụng. Phương pháp "nheo một mắt".
Nhưng tôi nhanh chóng nhận ra mình không thạo cái kiểu nheo mắt này cho lắm. Tôi có thể nheo cả hai mắt một lúc, không vấn đề gì. Thế nhưng quả là nheo một mắt không thôi đòi hỏi phải có thời gian luyện tập. Mà tôi lại không có nhiều thời gian nếu muốn đánh bại hai đứa sinh đôi.
Tôi quyết đinh làm theo cách mà cái hộp ngũ cốc hướng dẫn. Tôi chồm dậy gí sát mặt vào tấm ảnh. Những chấm màu rực rỡ nhòe dần trước mắt tôi. Rồi từ từ, tôi ngả người xuống giường.
Tôi cố mở mắt thật to.
Không chớp mắt.
Tôi bắt đầu thấy nóng mắt. Chắc là vì tập trung quá.
Tôi lùi lại thêm chút nữa.
Và… tôi ngã nhào khỏi giường.
- Wesley! Con làm gì trên đó thế? - Bố gọi với lên.
- Con luyện tập kung-fu mà bố. - Tôi đùa.
- Dừng việc đó được rồi đấy. - Bố có vẻ không hưởng ứng câu đùa của tôi.
Con Clawd thò đầu vào cửa phòng tôi.
- Lại đây, Clawd. - Tôi vỗ vỗ xuống giường.
Con mèo rón rén đi vào. Chợt nó nhìn thấy tấm ảnh treo phía trên giường tôi. Tai nó vểnh ngược lên, mắt híp lại. Nó quay ngoắt người và chạy mất.
Tôi nằm vật ra giường, bỏ kính ra. Mắt tôi nhưng nhức, tôi đưa tay giụi liên hồi. Bất giác tôi giương cặp mắt không kính nhìn lên tường. Vẫn những mảng giấy dán tường ấy, loại giấy dán phòng tôi từ năm tôi lên ba. Loại giấy với những hàng chú lính chì mà tôi đã quá quen thuộc.
Bỗng tôi nhìn thấy! Không thể tin được!
Tôi giụi mắt rồi lại nhìn lại.
Đúng! Một trong những chú lính chì đang chuyển động. Chú lính giậm chân bước về phía tôi.
Chú lính bước ra khỏi giấy dán tường.
Chú hướng về phía tôi.