Nói xong, chú chẳng cần nhìn vào khuôn mặt đang ngẩn ra của tôi, đi ra ngoài đưa đội đi làm... Tôi quay trở vào thay bộ đồ mới chút và nghĩ không ra... tại sao thơ vừa mới viết chưa chắc gì tên CA Quản Giáo đã gởi đi mà người nhà tôi - chắc là Má tôi- lại biết tôi về Hàm Tân mà lên thăm ngay vậy chớ... Thắc mắc của tôi càng nhiều hơn khi tên Thi Đua lạ hoắc đến dẩn tôi ra nhà thăm nuôi... vì khu trại chổ nầy chỉ có 3 tên Thi Đua tôi đã gặp lúc bị chúng khám đồ, đâu có tên nầy... và lạ nữa là cả trại hôm nay chỉ có mình tôi được thăm nuôi mà thôi... cũng như các đội lao động mới đó mà đi nhanh thiệt... mất hút... trên đường chỉ có tôi và tên Thi Đua đang cúi mặt đi không nói với tôi nữa lời...
Ra tới khu nhà thăm nuôi... là những căn nhà vách ván lợp tôn cất dưới những tàng cây phượng vĩ... cũng vắng lặng không một bóng người... hắn đưa tôi tới một căn, chỉ tay có ý bảo tôi vào chờ bên trong rồi hắn quay lưng đi vào một căn khác... mất dạng... Tôi vô cùng ngạc nhiên vì không thấy bóng dáng một tên CA nào nơi đây... bộ tụi nó không sợ mình bỏ trốn hay sao chứ... Căn nhà tôi vào ngoài cái bàn dài với 6 cái ghế không còn vật dụng gì khác... Tôi đang hoang mang không biết Má tôi đâu thì cãm thấy mùi hương thơm quen thuộc thoang thoảng...
- Hoàng A....
tôi buộc miệng kêu lên... nhưng xung quanh tôi vẫn vắng lặng không một bóng người... Tôi trở ra cửa nhìn tứ phía... cũng không có ai... Bình thường chắc là tôi sợ lắm, vì mùi hương nầy tôi làm sao quên được và không phải tôi ao ước muốn gặp cô ta hay sao...
- Tôi không sợ cô đâu... tôi biết là cô mà...
tôi nói thầm cho tôi nghe... nhưng bên tai tôi vọng lại tiếng cười thật trong trẻo... và từ trong căn nhà tên Thi Đua đi vào khi nảy... lờ mờ bóng một cô gái đi ra hướng về tôi và rỏ dần khi đứng trước mặt tôi... Tuy là có chuẩn bị trước nhưng tôi cũng lui lại mấy bước...
- Vậy sao anh nói, anh không sợ em mà... Hoàng A. cười... - phải, đúng là nàng -... và không phải anh muốn gặp em sao...
- Nhưng sao cô... cô...
- Em hiện ra ban ngày được chứ gì... nàng như lúc nào cũng biết rỏ cãm nghĩ của tôi... mình vào trong nhà nói chuyện đi...
Và rất tự nhiên nàng định nắm tay tôi... Phản xạ tự nhiên tôi rụt tay lại vì tôi nghĩ tới bàn tay lạnh như băng của nàng và hơn nữa là tôi sợ nàng sẽ tan mất như lần trước... Như hiểu ra Hoàng A. mĩm cười:
- Em quên, xin lỗi anh nha...
và nàng bước vào trong nhà ngồi xuống ghế... Bây giờ tôi mới có dịp nhìn kỷ Hoàng A.... hôm nay nàng mặc áo bà ba trắng quần đen, tóc nhung mướt buông xỏa loà xoà xuống vai... khuôn mặt đẹp lạ lùng với đôi mắt mà có lẽ suốt đời tôi không bao giờ quên được... nhưng tôi không sao nhìn rỏ được bước chân nàng... vì như có một màn sương mỏng bọc lấy...
- Anh có nhiều chuyện muốn hỏi em lắm phải không... sao không hỏi đi...
nàng lại nheo mắt cười tinh nghịch... cái nheo mắt đã làm tôi đánh rơi cái chén trên nhà Dì Lan... tôi nhớ ra...
- Dì Lan và Thi...
- Anh an tâm đi, họ không bị gì đâu... nàng cướp lời tôi và tiếp... Lần nầy anh bị nạn cũng là phần số của mỗi người... Em đã cố tình giúp anh vượt qua nhưng không được... phải đành vậy thôi...
- Cô giúp tôi lúc nào đâu...
Nàng cười lớn:
- Xì bánh xe, giựt nắp bu- gi, chạy qua cho anh thấy để anh đuổi theo... tại anh không đuổi theo em chi...
- Thì ra hôm đó là cô... vậy còn lão Phón và những tên CA đánh tôi...
- Em được Thượng ân giao cho bổn phận phải đi tìm những cô hồn vất vưởng đưa về an vị tại những nơi họ được nhang khói thờ phụng để chờ ngày đi đầu thai... nên hôm đó em đã đưa bác Phón về gia đình bác... anh Toàn không biết đâu... những người bị chết tức tưởi, hồn oan của họ thường bị u mê không biết đường về nhà...
Nghe Hoàng A. nói, tôi không nghĩ nàng cũng là hồn ma, vì hồn ma mà sao lại đi dắt hồn ma về nhà chứ...
- Anh nghĩ gì, em hiểu mà... dĩ nhiên em phải được đặc lệnh của Thượng ân... giọng của nàng đột nhiên chùng xuống...
- Cũng tại em anh mới sa vào tù tội nên em phải giúp anh thôi... hơn nữa bọn chúng cũng đáng ghét lắm...
- Vậy sao lúc đó cô không cho tôi gặp cô...
- Khoảng thời gian đó thuần âm, em gặp anh chỉ hại anh mà thôi, dù rằng em biết hết những gì anh nghĩ... nên chỉ âm thầm theo để giúp anh thôi...
- Vậy thì cô biết bao giờ tụi nó thả tôi về không?
- Những gì thuộc về huyền cơ em không thể nói cho anh biết trước được vì chỉ có hại cho anh mà thôi... tuy nhiên anh an tâm đi... đúng lúc thì em sẽ báo cho anh biết...
Rồi nàng lại nhìn tôi cười...
- Hôm nay em chỉ thăm anh thôi, chớ không nuôi được... đừng buồn nha...
Tôi biết ngay Hoàng A. đang trêu tôi, vì những người bị giam khi được người nhà lên thăm cũng đồng nghĩa là được tiếp tế thực phẩm để được sống còn trong cái đói triền miên của chế độ trại giam nầy...
- Tôi cám ơn cô còn không hết... có gì buồn cô chứ... tôi ở đây có bạn bè mà... không bị đói đâu...
- Em biết...
Cũng vừa lúc đó thì tên Thi Đua xuất hiện nhìn Hoàng A., nàng gật đầu với hắn và nói với tôi:
- Thôi anh Toàn về nghĩ, em phải đi có chút việc... À mà nè, anh nhớ nói với chú Lộc ngủ kế bên anh đó, sáng nay hãy giấu cuốn tập chép bài hát của chú ấy đi... tụi nó sẽ khám xét chổ của chú hôm nay đó...
Hoàng A. đã đứng dậy, ánh mắt thật nồng nàn, mà khi nhìn vào đôi mắt đó lòng tôi thật xuyến xao khó tả... tại sao nàng lại tốt với tôi như vậy, một hồn ma còn tốt như vậy thì thử hỏi nếu còn sống nàng sẽ còn tốt đến đâu, tại sao ông trời cứ thường bắt người tốt phải yểu mạng còn kẻ xấu thì cứ sống phè phởn ung dung chứ... thật không công bằng mà...
- Anh đừng nghĩ như vậy không tốt đâu... Hoàng A. cười thật buồn... mọi việc đều đã được sắp đặt trong tuần hoàn nhân quả... nhớ những gì em dặn nha...
Tiếng của nàng chưa dứt mà bóng hình nàng như một làn khói lam tan nhanh trong ánh nắng xế buổi chiều... Khu nhà thăm nuôi càng vắng lặng hơn, chỉ có tiếng gió rì rào len qua những cành phượng vĩ cằn cổi khi tôi theo tên Thi Đua trở về trong trại... Vừa qua khỏi cổng gát hắn bất chợt xô vào vai tôi:
- Đi vào đi...
Bàn tay hắn chạm vào vai tôi lạnh như băng và giọng nói của hắn cũng lạnh như từ trong mộ địa... Vì bất ngờ nên tôi bị chúi nhủi... và giật mình thức giấc... bên cạnh tôi chú Lộc Cụt vẫn ngáy đều... hầu như tất cả mọi người đều ngủ say sau một ngày vất vả... nhưng đâu đó cũng có vài tiếng húng hắng ho xen trong tiếng thở dài não nuột... Tôi nhìn lên nóc mùng, và giấc mơ gặp Hoàng A. vẫn nhớ như in trong óc... không hiểu sao tôi thấy mình có một cảm giác rất lạ khi liên tưởng đến nàng... cảm giác nầy tôi cũng không biết sao mà diển tả...
... Dòng cảm nghĩ của tôi cũng chẳng được bao lâu thì tiếng kẻng báo thức đã nổi lên dòn dã... mọi người trong buồng lục đυ.c thức dậy... Chú Lộc Cụt vừa xếp mùng vừa nhìn tôi:
- Lạ chổ mầy ngủ không được hả...
- Đâu có chú, cháu cũng vừa mới thức...
- Ừ, ở trong nầy chỉ có ngủ là mình được tự do thôi, không ngủ được nữa thì có mà chết... hi hi hi...
Sau câu nói chú Lộc cười có vẻ hả hê vì đã làm một giấc thẳng thét đêm qua... Trong lúc chú đang loay quay lấy bàn chảy đánh răng thì tôi nhớ lại lời dặn của Hoàng A....
- Chú Lộc nè...
- Gì mậy, có gì nói đi...
- Chú có cuốn tập bài hát phải không?...
Tôi ghé sát vào chú hỏi nhỏ... Chú Lộc có vẻ giật mình, nhìn xung quanh trước khi trả lời tôi:
- Đâu có, tao đâu có bài hát gì chứ...
- Cháu cũng không biết như thế nào... có điều nếu chú có thì hôm nay chú phải đem giấu cho thật kỷ vì tụi nó sẽ xét đồ chú đó...
Chú Lộc nhìn tôi bán tin bán nghi và cái nhìn của chú cũng như thầm hỏi tại sao tôi biết được chuyện nầy...
- Chú Lộc tin cháu đi... và cũng đừng bao giờ nói cho ai biết là cháu đã nói chuyện nầy với chú nha...
Và sau đó cả hai chúng tôi đều phải lo làm công việc vệ sinh thật nhanh cũng như làm chút đồ ăn lót bụng mà ngày hôm qua cố nhịn để chừa lại cho kịp giờ tập họp để đi làm...