Văn án
Sau khi chết, Nguyễn Khanh Khanh bị trói định vào một hệ thống bạch nguyệt quang, vì có cơ hội sống lại, cô tiếp nhận nhiệm vụ hệ thống đưa ra, tiến vào một các thế giới nhỏ trong tiểu thuyết, xuyên thành bạch nguyệt quang của nam chủ trong đó.
Thế giới một: 【 Bạch nguyệt quang của giáo bá trong tiểu thuyết vườn trường mười tám cộng】1x1
—— Trong nguyên văn, ở trên sân thượng, nữ chủ nghe được âm thanh giáo bá và bạch nguyệt quang đang làʍ t̠ìиɦ cùng nhau, nhịn không được tự an ủi, sau đó liền bị giáo bá phát hiện. Giáo bá đối với tiểu bạch thỏ nữ chủ cảm thấy thực hứng thú, lập tức xảy ra quan hệ cùng nữ chủ. Như vậy, nữ chủ liền bước lên con đường np mười tám cộng ở trong khuôn viên trường học, tình cờ gặp gỡ dây dưa với một đám nam chủ. Đến nỗi bạch nguyệt quang của giáo bá khi trước, tự nhiên cũng nhanh chóng bị giáo bá chán ghét, bị giáo bá ghét bỏ thân thể tiểu huyệt tư vị quá kém, quăng cô đi khiến cô trở thành vật hi sinh.
Nguyễn Khanh Khanh xuyên thành bạch nguyệt quang của giáo bá, sau đó vẫn luôn mong ngóng chờ đợi đến thời điểm giáo bá chán ghét cô, như vậy suất diễn của cô liền kết thúc, có thể offline, thế nhưng mà…
Thế giới hai: 【Bạch nguyệt quang của trai bao đứng đầu bảng】1x2, nam đều sạch
—— Trong nguyên văn, nam chủ vì trị liệu bệnh của bạch nguyệt quang, còn chưa thành niên liền đi hội sở làm trai bao, sau đó dựa vào vẻ ngoài trở thành người đứng đầu bảng của hội sở, bị nữ chủ bao dưỡng lúc hai mươi ba tuổi. Còn bạch nguyệt quang một bên xài tiền nam chủ kiếm được, một bên ra vẻ không vui vì nam chủ đi "xã giao" thường xuyên, ở trước mặt nam chủ thì làm nũng giả vờ yếu ớt nhu nhược. Kỳ thật trong nội tâm, bạch nguyệt quang đã sớm biết nam chủ làm trai bao, rất ghét bỏ thân thể dơ bẩn của nam chủ. Bạch nguyệt quang lợi dụng tiền của nam chủ mà đi ăn chơi nuôi trai, sau đó bởi vì sự tình liên quan đến nữ chủ mà khiến cô bị bại lộ, lòng dạ hiểm độc dơ bẩn của bạch nguyệt quang cũng không giấu được nữa, cuối cùng trở thành nhân vật pháo hôi bị ghét bỏ.
Nguyễn Khanh Khanh xuyên thành bạch nguyệt quang của nam chủ liền vẫn luôn thật cẩn thận bám sát vào hình tượng được thiết lập, dùng tiền của nam chủ đi dưỡng trai trẻ, ở trước mặt cậu trai kia luôn dè bĩu nói nam chủ dơ bẩn, đến cuối cùng bị nam chủ “trùng hợp” nghe được, Nguyễn Khanh Khanh cho rằng lần này đã ổn theo kịch bản, nhưng ai biết được…
Thế giới ba: 【Bạch nguyệt quang thanh thuần thế nhưng lại nɠɵạı ŧìиɧ với n người】1xn
—— Ở tiểu thuyết nóng bỏng nɠɵạı ŧìиɧ theo yếu tố tập thể, với bạch nguyệt quang thanh thuần như vậy vốn là không hề hợp nhau chút nào, cô có được tình yêu sâu đậm của nam chủ, là ánh trăng sáng mà nam chủ không dám đυ.ng hay xúc phạm tới. Cô bị vợ của nam chủ âm thầm ghen ghét, bị nữ chủ chính quy (là em gái ruột của vợ nam chủ) âm thầm ghen ghét, bị một đám nữ xứng nữ pháo hôi âm thầm ghen ghét, còn bị một đám bạn bè không ra gì của nam chủ âm thầm mơ tưởng yêu thích.
Khi Nguyễn Khanh Khanh xuyên đến thế giới này, tiếp thu cốt truyện liền nhịn không được cong môi cười vui sướиɠ, cô cảm thấy thế giới này quá tuyệt vời, cô chỉ cần bảo trì thiết lập hình tượng của nhân vật như vầy là có thể vẫn luôn tránh xa bọn người kia, ai đều sẽ không thể chạm vào vầng bạch nguyệt quang kia, kết quả là…Mấy người đàn ông kia ai ai cũng đều muốn đem bạch nguyệt quang ôm vào trong l*иg ngực mình, tận tình dụng tâm nhấm nháp, hơn nữa còn dâng ra một trái tim chân thành.
Thế giới bốn:【Bạch nguyệt quang dạy dỗ nam chủ khổ da^ʍ】1x3
—— Bạch nguyệt quang cầm trong tay thước dạy học, nam chủ khổ da^ʍ cả người trần trụi, phủ phục ở trước mặt bạch nguyệt quang, thành kính mà dùng môi hôn lên mũi giày của bạch nguyệt quang.
Nguyễn Khanh Khanh vì không dẫm vào vết xe đổ ở mấy cái thế giới trước, nên ở thế giới này đối với việc dạy dỗ nam chủ, cô không hề lưu tình chút nào, cuối cùng, cô thành công đem nam chủ dạy dỗ thành một chú chó đầy lòng trung thành với cô. Nhưng ai biết được trung thành chỉ là giả vờ, nam chủ cũng không phải thật sự là chó. Anh chính là một con sói đói khát, một con sói dám mơ ước đυ.ng đến chủ nhân của mình, muốn hung hăng độc chiếm chủ nhân làm của riêng của mình.
Thế giới năm: 【Bạch nguyệt quang là cán bộ cấp cao cầm thú】1xn
—— Cô là một cán bộ cấp cao, là bạch nguyệt quang trong lòng các nam chính, là bóng đêm u tối bao phủ bọn họ, là vùng âm u mà bọn họ muốn trốn tránh thoát khỏi, là thứ mà bọn họ hận không thể bầm thây vạn đoạn, xóa sạch mọi dấu vết mà nó từng tồn tại. Bọn họ từng yêu thích mê luyến cô, nhưng đến cuối cùng đều chán chê ghét bỏ cô muốn chết. Cô là người mà bọn họ rất muốn bóp chết, là “chị gái” người đã để lại bóng ma dày đặc trong lòng bọn họ…Cô lớn hơn bọn họ mười tuổi, lợi dụng lúc bọn họ còn nhỏ tuổi liền dụ dỗ họ cởi sạch quần áo cùng cô “chơi trò chơi”, mà loại trò chơi này giằng co kéo dài đến mấy năm, cô lợi dụng lăn lộn mà ăn sạch sẽ thân thể của bọn họ. Sau khi sự việc bị bại lộ, cô bị các thế gia tức giận cùng nhau liên thủ đuổi ra nước ngoài, vài năm sau mới có thể tìm được đường về nước. Mà cuộc sống của các nam chủ đã sớm bị huỷ hoại vì cô, bọn họ đều có bệnh về tinh thần rất nghiêm trọng, thói ở sạch rất nặng, luôn cảm thấy bản thân mình thật dơ bẩn, kể cả những người xung quanh đều dơ bẩn…
Sau khi lớn lên, ngay lúc gặp lại bạch nguyệt quang, sắc mặt của bọn họ đều trở nên trắng bệch, mồ hôi lạnh ứa ra, không ngừng nôn khan cảm thấy khó chịu, bọn họ không có biện pháp có thể chịu đựng sự xuất hiện của bạch nguyệt quang ở trước mặt bọn họ. Trên thế giới này, chỉ có một mình nữ chủ có thể chạm vào bọn họ, mà không khiến họ cảm thấy ghê tởm… Nữ chủ là người duy nhất có thể cứu rỗi bọn họ.
Xuyên thành bạch nguyệt quang chỉ muốn nghiêm túc chạy lấy người Nguyễn Khanh Khanh: “…”
Nói tốt cái gì mà khi gặp lại không thể chịu đựng sự xuất hiện của bạch nguyệt quang trước mặt bọn họ đâu? Sao lại trở thành tình cảnh bọn họ đem cô đè lên trên giường, hơi thở ái muội gấp gáp hổn hển kêu cô “chị ơi”, "chị ơi” này đều là ai hả?
Thế giới sáu: 【Bạch nguyệt quang của Chúa tể hắc ám 】
—— Trong nguyên văn, bạch nguyệt quang là người đầu tiên khi anh đi vào trong thế giới loài người này, lúc ấy anh đang mất đi ký ức.
Cô chỉ là một người bình thường lại tầm thường, không có gì nổi bật, cô gặp rồi đưa anh về nhà mình khi trong đầu anh hoàn toàn trống rỗng, từ đó hai người trở thành “người thân” của nhau…Vốn dĩ, bản chất của anh là không có bất kỳ loại tình cảm nào như của con người cả, anh chỉ thông qua việc học tập những người xung quanh, chậm rãi trở thành một người đàn ông “bình thường”…Tất nhiên anh đối với bạch nguyệt quang có chút “đặc thù”, coi bạch nguyệt quang chính là “bạch nguyệt quang”…
Anh được định sẵn là không tầm thường, dù là vẻ bề ngoài thấy thế nào đều không giống như là một người bình thường, nhất định sẽ trở nên cường đại, nhận được sự chú ý của mọi người. Tựa như một trò chơi vậy, chỗ ở nhỏ xíu của người chơi mới cũng chỉ là nơi tạm dừng chân của anh mà thôi, thế giới rộng lớn hào hoa bên ngoài mới đúng là nơi anh thuộc về.
Nguyễn Khanh Khanh nghiêm túc đi theo cốt truyện, yên lặng chờ đợi sự chênh lệch giữa hai người càng lúc càng lớn, tự nhiên sẽ xảy ra sự xa cách đến cuối cùng lạ lẫm, thế nhưng mà…
“Anh muốn dọn về xóm nghèo.”
Làm trò ngay trước mặt nữ chủ xinh đẹp và bạn bè rất có thân phận của cô ta, anh nắm lấy cánh tay Nguyễn Khanh Khanh, người đang muốn xuống khỏi sân khấu, biểu tình trên mặt anh trước sau vẫn mang theo vẻ ôn hòa, nụ cười dịu dàng, khó có thể tưởng tượng được tâm trạng khủng bố, điên cuồng đang ở trong người anh giương nanh múa vuốt muốn phá bỏ mọi thứ mà xông ra ngoài.
Thấy Nguyễn Khanh Khanh không nói lời nào, nét mặt anh từng chút thay đổi đến gần bờ vực gần như hỏng mất, trong đôi mắt anh lúc sáng lúc tối, một đám sâu nho nhỏ trong suốt vô hình không ai nhìn thấy được mà bắn ra, nhanh nhẹn chui vào trong thân thể Nguyễn Khanh Khanh, khống chế cả người Nguyễn Khanh Khanh không thể cử động được. Sau đó, biểu tình trên mặt anh lại khôi phục bình thường, anh nói chuyện với những người khác một cách bình thường vẫn giống như dĩ vãng, không ai nhận thấy được chút khác thường nào, thế nhưng khi tới thời điểm đêm khuya.
"Ưʍ."
Chỉ cần một giây nhìn thấy thân thể nguyên bản của anh, liền có thể làm người nổi điên phát cuồng, tinh thần hoàn toàn bị tà thần ô nhiễm, tràn ngập một mảnh âm u tối tăm. Từ thân thể, linh hồn cho đến đầu óc của Nguyễn Khanh Khanh, thậm chí kể cả ý thức đều bị anh hoàn hoàn toàn toàn xâm nhập, khiến Nguyễn Khanh Khanh không có bất cứ biện pháp nào nhúc nhích, cô chỉ có thể cảm nhận được bản thân đang dần dần bị bóng tối lấn át cắn nuốt không chừa một mảnh.
Thế giới bảy: 【…】
Chỉ dẫn đọc: Nam chủ rất yêu rất yêu nữ chủ, mà người đó cũng chính là Khanh Khanh.
Chương 1
“Ưʍ.”
“Kỳ… Kỳ Lan… Dừng… Dừng lại.”
Trong căn chung cư trang hoàng xa hoa có phong cách của người độc thân, chàng trai dáng vẻ tà ngạo đang đè lên người thiếu nữ, liều chết mà triền miên.
Tiếng giường kẽo kẹt vang lên không ngừng, chàng trai không ngừng đẩy eo, từng giọt mồ hôi nóng bỏng chảy từ trán xuống, bắn tung tóe lên giường, rồi lại nhỏ xuống cơ thể của thiếu nữ.
Nguyễn Khanh Khanh muốn điên rồi.
Kɧoáı ©ảʍ gần như hủy diệt trời đất ập tới, khiến thân mình cô run run không ngừng, gần như hỏng mất.
Cô gãi cánh tay của chàng trai, móng tay không chút lưu tình mà lưu lại từng đợt dấu móng tay trên đó, không lựa lời mà hung dữ mắng, “Dừng lại… Hu hu, súc sinh…”
Nguyễn Khanh Khanh cảm thấy, nam chủ như Kỳ Lan quả thật là súc sinh mà!
Đặc biệt là khi ở trên giường.
Anh ta hệt như một con súc sinh động dục!
Du͙© vọиɠ của anh vô cùng mãnh liệt, mỗi lần hai người giao hợp, anh ta đều thao cô như thể muốn gϊếŧ chết người cô, hệt như cái máy đóng cọc tự động chạy bằng điện, không ngừng đưa đẩy.
Vốn dĩ mỗi lần làʍ t̠ìиɦ, cô phải sắm vai một người con gái tao lãng ti tiện, nhưng khi tình huống đó xảy ra, cô thậm chí còn không thể thừa nhận nổi du͙© vọиɠ của anh, cũng không thể theo kịp tiết tấu của anh, nên rất nhanh đã bị anh làm cho ngất xỉu.
Trong mắt cô ẩn ẩn xuất hiện một chút chán ghét và mâu thuẫn, giây tiếp theo, Nguyễn Khanh Khanh vui sướиɠ mà phát hiện, Kỳ Lan đã ngừng lại rồi.
Chưa đợi cô thả lỏng, động tác của Kỳ Lan càng trở nên mạnh bạo hơn, thậm chí, anh còn dùng tay che kín mắt của cô lại.
Nguyễn Khanh Khanh: “…”
“A a a… Muốn… Muốn chết…”
“Súc sinh… Đồ trứng thối…”
Côn ŧᏂịŧ thô to, tiến vào càng lúc càng sâu đã không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ điểm mẫn cảm của Nguyễn Khanh Khanh, khiến phản ứng của cô trở nên lung tung, rối loạn không thôi.
Cô hoàn toàn mất khống chế, thân dưới cao trào liên tục, co rút không ngừng, biểu tình trên mặt như đang dục tiên dục tử, ngẫu nhiên còn vặn vẹo.
Không bao lâu, trước mắt cô trở nên tối sầm. Nguyễn Khanh Khanh nghiêng đầu, hôn mê bất tỉnh.
Kỳ Lan vẫn luôn nhìn Nguyễn Khanh Khanh.
Thấy cô hôn mê, anh buông lỏng bàn tay đang che mắt của cô ra, hừ hừ một tiếng, đôi tay bóp chặt vòng eo của cô, động tác càng trở nên cuồng dã hơn nữa.
Tiểu huyệt cũng vì chủ nhân đã ngất xỉu bèn trở nên bớt căng chặt hơn, nhưng chàng trai lại chẳng hề để ý, thậm chí, vẻ mặt của anh càng thêm sung sướиɠ thoả mãn.
Anh cúi người, hôn lên môi Nguyễn Khanh Khanh, từng tiếng kêu rên như trút bỏ áp lực được anh thả hết ra ngoài.
Cảm nhận được sự kháng cự của đầu lưỡi thiếu nữ, ánh mắt của anh trở nên lạnh lẽo hơn hẳn. Kỳ Lan cười lạnh.
“Súc sinh ư? Chẳng phải do em chủ động trêu chọc tên súc sinh này à?”
“Bị súc sinh thao đến mức hôn mê hết lần này đến lần khác, còn chảy ra nước da^ʍ thế này… Đồ da^ʍ tiện! Em sướиɠ chết đúng không… Để anh đây làm chết em!”
Làm chết em.
Ban đêm, tiếng rêи ɾỉ, thở dốc vang lên trong phòng chung cư đến tận sáng.
chàng trai tà ngạo lăn lộn cơ thể người thiếu nữ, dùng miệng, dùng tay, dùng côn ŧᏂịŧ thô to, xâm phạm tất cả những nơi trên cơ thể cô gái, không bỏ sót khu vực nào.
Sáng sớm hôm sau, Nguyễn Khanh Khanh tỉnh lại, cảm giác cơ thể này không còn là của chính mình nữa.
Nhìn gương mặt lúc ngủ gần trong gang tấc của chàng trai, Nguyễn Khanh Khanh mờ mịt trong chốc lát, mới quay đi. Cô cắn răng, thoát khỏi cái ôm của chàng trai.
Trên người cô mặc áo ngủ, thân thể cũng được chàng trai vệ sinh sạch sẽ.