Giải Mộng

Chương 49

Rắc một tiếng.

Đầu Phương Kiền rớt xuống đất.

Đáp án đột ngột im bặt.

Đầu óc Lâm Tùy Ý trắng xóa.

Cậu nhìn cơ thể Phương Kiền mềm nhũn. Sau một hồi sững sờ, cậu quay đầu nhìn ngoài cửa sổ.

Không biết từ khi nào Ứng Triều Hà ngồi xổm đổi thành đứng dậy. Cô ta đứng ngoài cửa sổ mặt vô cảm nhìn cảnh này, sau đó xoay người, nhanh chóng hòa vào bóng đêm.

Gió thổi qua, hết thảy khôi phục nguyên dạng.

Lâm Tùy Ý không động đậy. Máu Phương Kiền bắn vào hốc mắt cậu, tầm nhìn toàn là màu đỏ tươi, cái gì cũng nhuốm màu máu.

Ngay khi phát hiện Ứng Triều Hà đứng phía sau cậu, cậu liền biết đêm nay sẽ không thái bình.

Lâm Tùy Ý có nghĩ tới việc mình sống không qua đêm nay, nhưng cậu trăm triệu không ngờ người chết là Phương Kiền, còn cậu vẫn sống.

Ứng Triều Hà xuất hiện sau cửa sổ, cậu đang thở.

Chiếc gương không hiện ảnh phản chiếu là cậu đập vỡ. Tại sao ngược lại là Phương Kiền chết?

Ứng Triều Hà phát hiện Phương Kiền là người sống, hay Phương Kiền chọc hung thần? Ứng Triều Hà gϊếŧ Phương Kiền? Hay hung thần hại Phương Kiền?

Lâm Tùy Ý có gắng nhớ lại hành động của Phương Kiền. Nhưng Phương Kiền sống sờ sờ chết thảm ngay trước mắt cậu, cậu hít thở khó khăn, đầu óc không thể vận hành. Cậu không nhớ nổi rốt cuộc Phương Kiền ở trong phòng Ứng Triều Hà đã làm những gì.

Nhưng Lâm Tùy Ý biết, cậu cần nhớ lại. Chính mắt cậu chứng kiến cái chết của Phương Kiền, trong đầu cậu lưu trữ manh mối quan trọng, cậu không được quên, đúng, cậu không thể quên. Cậu phải từ từ, nghỉ ngơi, hai đêm rồi cậu chưa ngủ.

Việc tìm hung thần cần cậu.

Lâm Tùy Ý nhìn giường, chăn đệm trên giường chỉnh tề.

Đây là giường Lâu Lệ, người cậu đầy máu không dám làm dơ.

Lâm Tùy Ý ngồi dưới đệm chăn, bên cạnh Phương Kiền.

Cậu suy nghĩ, nhặt đầu Phương Kiền về, đặt phía trên cổ Phương Kiền.

Dọn xong, Lâm Tùy Ý cúi đầu xem tay mình, vẫn đang run rẩy.

Cậu chỉ là một đầu bếp nho nhỏ trên đường Kim Hoa. Nói người khác có lẽ sẽ không tin, cậu là một đầu bếp không biết thịt gà cũng chưa từng gϊếŧ cá, đều nhờ người bán sơ chế giúp. Thế mà bây giờ cậu lại ôm một cái đầu người.

Lâm Tùy Ý ngồi yên rất lâu, đầu óc trống rỗng. Trời sáng, cậu không biết đêm tối đã qua, nguy hiểm đã rời đi. Bên tai vang tiếng bước chân cũng không biết có người đang đi tới chỗ mình. Mãi đến khi cửa bị đẩy ra, cậu quay đầu nhìn thấy… Lâu Lệ cuối cùng đã trở lại.

“Lâm Tùy Ý, cậu…” cảnh trong phòng làm Lâu Lệ nhăn mày.

“Lâu tiên sinh.” Cơ thể trôi nổi rơi xuống đất, Lâm Tùy Ý ngã quỵ.

Cậu không ngã hẳn xuống. Lâu Lệ bước đến kéo Lâm Tùy Ý, bế ngang người cậu.

Sư huynh Trịnh Tích đi theo sau Lâu Lệ bị cảnh tượng trong phòng dọa cứng người. Hắn sửng sốt thật lâu, bổ nhào trước thi thể Phương Kiền, hét lớn: “Phương Kiền!”

“Đã xảy ra chuyện gì!” Trịnh Tích trợn trừng hai mắt, ngẩng đầu nhìn Lâm Tùy Ý trong lòng ngực Lâu Lệ. Hắn muốn nắm lấy Lâm Tùy Ý, bắt Lâm Tùy Ý trả lời vấn đề.

Lâu Lệ nghiêng người thoát khỏi tay Trịnh Tích, “Người ngất rồi, chờ tỉnh lại rồi hỏi.”

Lâu Lệ đặt Lâm Tùy Ý trên giường, chiếc chăn gấp gọn được đắp lên người Lâm Tùy Ý. Anh lấy khăn lụa ra lau vết máu trên mặt Lâm Tùy Ý.