Giải Mộng

Chương 46

Sắc mặt Lâm Tùy Ý và Phương Kiền so với gặp quỷ còn khó coi hơn.

Phương Kiền nói: “Bọn họ chắc là… Chắc là sẽ không về nữa.”

Ở trong mộng đi lại ban đêm là việc cực kỳ nguy hiểm, Phương Kiền nói: “Chắc là bọn họ tìm một nơi an toàn rồi.”

Trời đã tối, lúc này Phương Kiền mà đi không chừng sẽ chạm mặt Ứng Triều Hà tìm tới cửa. Bất đắc dĩ, Lâm Tùy Ý nói: “Tôi ở phòng chất đồ phía sau kia, đêm nay cậu qua đó ngủ đi.”

Phương Kiền căng thẳng hỏi: “Vậy, vậy còn cậu?”

Lâm Tùy Ý chỉ có thể đi phòng Lâu Lệ.

Không phải cậu cố tình lựa lúc Lâu Lệ không có mặt để ở phòng Lâu Lệ. Tình huống hiện tại, cậu cùng Phương Kiền tách ra thì tốt hơn.

“Lâm Tùy Ý, tôi và cậu ở cùng nhau.” Phương Kiền run run: “Chưa chắc Ứng Triều Hà tìm cậu đâu. Cũng chưa chắc gương là hung thần, dù tính là hung thần, tôi không trêu chọc hung thần, tôi sẽ không gặp nguy hiểm. Nếu Ứng Triều Hà tìm tới cửa, tôi không thở là được.”

Lâm Tùy Ý không hiểu, Phương Kiền sợ hãi thành như vậy vì sao còn muốn đi theo cậu.

“So với mấy thứ này.” Phương Kiền nói: “Tôi càng sợ ở một mình. Hơn nữa cậu đã cứu tôi, vạn nhất thực sự có nguy hiểm, biết đâu tôi có thể giúp cậu?”

Lâm Tùy Ý không lay chuyển được Phương Kiền, cậu đành phải đồng ý.

Nếu không tách khỏi Phương Kiền, Lâm Tùy Ý tính đến phòng chất đồ, Phương Kiền nói: “Ở phòng Lâu tiên sinh đi. Phòng chất đồ quá nhỏ, lỡ có chuyện gì thì khó trốn, ít nhất phòng Lâu tiên sinh có cửa sổ. Lúc này đừng ngại gì hết, tánh mạng quan trọng nhất, Lâu tiên sinh sẽ thông cảm.”

Bọn họ ở một đêm trong phòng Lâu Lệ.

Phòng không lớn, nhưng so với phòng để đồ lớn hơn rất nhiều, cho bọn họ có không gian hoạt động.

Tuy Lâm Tùy Ý tới ở phòng Lâu Lệ, nhưng cậu ngại ngủ trên giường người ta. Cậu ôm chăn đệm từ phòng chất đồ tới đây trải dưới đất.

Lâm Tùy Ý cùng Phương Kiền ngồi trên đệm, dựng tai nghe động tĩnh bên ngoài.

Rất an tĩnh, càng an tĩnh càng bất an, mà loại yên lặng trước phong ba bão táp này càng làm hai người chịu dày vò.

Chân Phương Kiền bị thương. Hắn ngồi một lúc có hơi khó chịu, nhỏ giọng nói: “Lâm Tùy Ý, tôi nằm một lát.”

Lâm Tùy Ý: “Cậu nằm đi.”

Phương Kiền mới vừa nằm xuống liền “á” một tiếng, Lâm Tùy Ý sợ tới mức nhảy dựng lên, mồm miệng không linh hoạt: “Tới… Tới?”

Thật sự tới?

Là hung thần hay Ứng Triều Hà?

Phương Kiền chỉ cửa sổ, đầu lưỡi thắt nút: “Lâm Tùy Ý, tôi… Vừa rồi hình như tôi thấy một bóng đen.”

Lâm Tùy Ý sắc mặt đen thui, nặng nề nhìn hướng ngoài cửa sổ, không biết gió nổi từ khi nào, thổi đến độ nhánh cây trong sân run loạn.

“Là bóng cây.” Lâm Tùy Ý thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Xin lỗi.” Phương Kiền căng thẳng thần kinh, sợ hãi trông gà hoá cuốc.

“Không…”

Phạch…

Lâm Tùy Ý còn chưa dứt lời, cửa sổ đột nhiên bị đẩy ra, gió lạnh vèo vèo thổi vào trong phòng.

Cậu và Phương Kiền hai mặt nhìn nhau, Phương Kiền nói: “Là… Là gió thổi hả?”

Lâm Tùy Ý không dám chắc: “Chắc vậy.”

Phương Kiền chống tay muốn đứng lên: “Tôi đi đóng cửa sổ.”

Cửa sổ chắc chắn phải đóng lại, bằng không thực sự có thứ gì tới, mở rộng cửa sổ khác gì mở đường cho nó vào. Lúc này Phương Kiền đi đóng cửa sổ thích hợp hơn, nhưng Lâm Tùy Ý nhìn hắn đứng lên còn lao lực, đừng nói đi đến bên cửa sổ đóng cửa sổ.