Giải Mộng

Chương 42

Lâm Tùy Ý: “…”

Phương Kiền đi xem tiếp đồ vật khác, miệng lẩm bẩm hung cát mãi.

Lâm Tùy Ý còn chưa được như Phương Kiền há mồm liền phán. Cậu rối rắm muốn móc sách ra so sánh, lại lo sẽ dọa sợ Phương Kiền.

Đây là lần đầu tiên cậu nhập mộng.

Nhưng không xem sách, cái gì cậu cũng không biết.

Lâm Tùy Ý đi đến một góc, đưa lưng về phía Phương Kiền móc cuốn sách Giải Mã Giấc Mộng. Cậu nhanh chóng lật tới trang gương… Trong phòng Ứng Triều Hà có gương.

Cậu nhìn trang sách ghi:Mộng kính: Cát.Mộng cầm kính trong tay: Cát.Mộng kính người khác: Cát.Mộng nhìn kính: Cát.Cái gương trong phòng là gương trang điểm hình vuông. Tuy phần lớn ghi chú trong sách đều là điềm tốt, nhưng Lâm Tùy Ý cứ cảm thấy cái gương này quái quái.

Lâm Tùy Ý đến gần xem, mặt kính trơn bóng tỏa sáng. Theo như trong sách ghi, mơ thấy mặt kính như trăng sáng cũng là điềm tốt.

Lâm Tùy Ý nhìn kính, bỗng nhiên khựng lại.

Cậu dụi mắt xem lại gương, phát hiện mình cảm thấy quái chỗ nào: Không có ảnh phản chiếu của cậu trong gương!

Lâm Tùy Ý không rảnh lo lật sách có dọa Phương Kiền hay không. Cậu nhanh chóng dò các ghi chú còn lại trong mục gương, sau đó thấy một dòng: Mộng kính không thấy ảnh, đại hung.

“Phương Kiền, Phương Kiền.” Lâm Tùy Ý lập tức gọi Phương Kiền: “Có điềm xấu, mặt kính không hiện ảnh!”

Không thấy Phương Kiền đáp lại.

“Phương Kiền?”

Phòng không lớn, Lâm Tùy Ý không nghe thấy tiếng hít thở của Phương Kiền, cậu nghi ngờ quay đầu tìm người.

Phương Kiền che miệng mũi, thấy Lâm Tùy Ý nhìn về phía mình, hắn duỗi tay chỉ chỉ cửa sổ, tay chỉ hướng cửa sổ đang run rẩy.

Lâm Tùy Ý căng thẳng trong lòng.

Cậu nhìn lại gương, gương đối diện cửa sổ, nhưng gương không hiện ảnh, trong gương căn bản không có gì ngoại trừ cảnh sắc ngoài cửa sổ. Mặt kính vẫn duy trì độ sáng quỷ dị.

À đúng rồi.

Lâm Tùy Ý nhớ lúc mình tới cửa hàng 108 có mang theo di động.

Giải Mã Giấc Mơ có thể mang vào, di động cũng có thể.

Quả nhiên cậu lấy ra được di động, sau đó mở camera, nhắm ngay sau lưng mình, dùng dư quang liếc màn hình di động…

Có người.

Phụ nữ.

Tóc rối tung.

Mặt không biểu cảm.

Cô ta đang nhìn màn hình, cũng chính là đang nhìn cậu.

Thấy rõ người hiện trong di động, đầu Lâm Tùy Ý kêu ‘ong’ lên. Sau lưng cậu đổ mồ hôi lạnh, sợ mình nhìn thêm một cái sẽ ngất xỉu, Lâm Tùy Ý vội cất di động.

Nhưng dù đã cất di động, cảnh hồi nãy vẫn quá gây sốc. Ánh mắt Ứng Triều Hà nhìn chằm chằm màn hình in trong đầu cậu mãi không tan. Bây giờ Lâm Tùy Ý có thể cảm giác được phía sau có một đôi mắt không nhúc nhích đang nhìn mình.

À không.

Có động.

Lâm Tùy Ý nghe thấy tiếng bước chân, từ cửa sổ dịch tới cửa.

Cửa bị khóa bên ngoài bằng ổ kim loại. Lâm Tùy Ý nghe thấy tiếng chìa khóa thọc vào, sau đó vang một tiếng thanh thúy… lạch cạch.

Khóa mở!

Lâm Tùy Ý dựng đứng tóc gáy. Thanh âm ‘ong ong’ trong đầu lớn hơn.

Gần như theo bản năng, cậu vọt tới bên cửa sổ, ‘rầm’ một tiếng đẩy cửa sổ ra… Cậu có tật giật mình, lúc mở cửa sổ chui vào vòng đã thuận tay đóng cửa sổ.