Giải Mộng

Chương 32

Suy đoán tối hôm qua người chết gõ cửa thành lập một nửa.

Có chứng cứ, Lâm Tùy Ý chạy đi tìm Lâu Lệ.

Cửa phòng Lâu Lệ đóng kín. Lâm Tùy Ý thấy trên cửa phòng anh cũng có vết móng tay cào, cậu sửng sốt quay đầu xem phòng khác.

Không chỉ có phòng Lâu Lệ ở, mỗi phòng đều có vết cào trên cửa, trừ căn phòng nhốt chó.

Cửa phòng nhốt chó đóng chặt. Lâm Tùy Ý sợ chó, không có can đảm mở cánh cửa này, đi vào xem có chó bên trong không… Lỡ người chết thật sự biến thành chó đen, như vậy khi người chết biến thành chó đen đi ra khỏi phòng sẽ để lại dấu vết trên cửa.

Lâm Tùy Ý đứng xa xa trước cửa phòng, cậu có thể nghe thấy tiếng chó kêu trong phòng.

Cậu cúi đầu suy tư. Mặc kệ người chết và chó đen có liên quan nhau hay không, mỗi cánh cửa lưu vết cào đều chứng minh rằng tối hôm qua người chết gõ cửa không phải do cậu. Người chết xử lý sự việc công bằng, Lâu Lệ và ông già đều được người chết ‘chiếu cố’.

“Kít” một tiếng.

Ông già rời giường nấu cơm. Phòng ông ở bên cạnh phòng nhốt chó, mở cửa liền nhìn thấy Lâm Tùy Ý.

“Cậu nhóc dậy sớm thế.” Ông chào hỏi: “Chỗ tôi không có bàn chải đánh răng, các cậu chỉ có thể dùng trà diệp súc miệng.”

“Được.” Lâm Tùy Ý không có tâm tư đánh răng. Cậu nói bóng nói gió hỏi: “Chú ơi, có phải chú thả chó ra không, tối hôm qua nó cứ cào cửa.”

“Không phải cửa vẫn tốt à?” Ông già ghé mắt nhìn cách vách.

Lâm Tùy Ý nói: “Thế âm thanh cháu nghe thấy là cái gì?”

“Âm thanh gì?” Ông già nói: “Tôi không nghe thấy.”

Lâm Tùy Ý chỉ dưới cửa: “Âm thanh gõ cửa, cửa nào cũng có vết cào.”

Ông già nhìn theo ngón tay Lâm Tùy Ý, thấy riết mà quen: “À, hoàng bì tử bái.”

“Con súc sinh này giật mình thật sự, giống y như người.” Ngữ khí ông già chậm chạp như thường: “Chắc là hoàng bì tử tới cửa không tìm được đồ ăn, một chuyến tay không nên tức giận cào cửa. Chỉ cần cửa không hỏng, cứ để nó đến.”

Lâm Tùy Ý tin ông ta cái cóc khô, nhưng cậu không hỏi thêm. Ông già hoặc thật sự không biết tối qua thứ gõ cửa là gì, hoặc cố ý nói dối, dù sao cũng không có biện pháp cạy miệng ông già biết thêm thông tin.

“Tôi muốn đi nấu cơm sáng.” Ông già nói: “Các cậu bao giờ đi? Nếu đi trễ, để tôi nấu nhiều cơm.”

Lâm Tùy Ý cũng không biết Lâu Lệ tính thế nào: “Cháu phải hỏi bạn cháu đã.”

Lão nhân nói: “Được, đi hỏi đi.”

Lâm Tùy Ý xoay người đi tìm Lâu Lệ. Cậu rề rà khá lâu, Lâu Lệ đã rời phòng.

Thấy Lâm Tùy Ý tới, Lâu Lệ nhìn cậu hai lượt: “Tối qua không ngủ?”

Lâm Tùy Ý gật đầu, sợ quá tối hôm qua ngủ không nổi.

Lâu Lệ không nói gì, duỗi tay chạm vết cào trên cửa, đặt dưới chóp mũi ngửi nhẹ.

Lâm Tùy Ý chạy nhanh tới, đứng dưới bậc thang đất, nhỏ giọng nói với Lâu Lệ: “Lâu tiên sinh, tôi ngửi thấy mùi, thứ gõ cửa tối hôm qua và chó đen có mùi giống nhau.”

Cậu đọc lại câu trong sách Giải Mã Giấc Mơ cho Lâu Lệ nghe: “Lâu tiên sinh, tôi cảm thấy thứ gõ cửa tối hôm qua là người chết. Tôi còn đoán người chết là chó đen biến thành.”

Nói xong Lâm Tùy Ý liền im. Cậu nhìn Lâu Lệ, chờ người ta công bố đáp án chính xác.