Giải Mộng

Chương 28

Lâu Lệ hỏi: “Phụ cận có khu phong cảnh?”

Ông già nói không có.

Lâm Tùy Ý ngồi một bên nghe, rất bội phục cách hỏi chuyện của Lâu Lệ.

Ví dụ như khu phong cảnh giúp bọn họ biết được không ít thông tin.

Thôn Lân Hà xa xôi lại không có phong cảnh, vậy mục đích người thành phố chạy tới thôn Lân Hà là gì?

Nói cách khác người thành phố Ứng Triều Hà tới thôn Lân Hà làm cái gì? Lâu Lê từng nói với Lâm Tùy Ý, trong mộng sẽ xuất hiện người xa lạ, nhưng sẽ không xuất hiện sự vật xa lạ, bởi vì con người không thể tưởng tượng ra thứ chưa từng nghe thấy.

Một người chưa bao giờ đến New York mơ thấy quảng trường thời đại, chỉ có giải thích là vì người này từng thấy quảng trường thời đại trên internet hoặc phương tiện khác.

Nhưng nếu một người không biết New York là cái gì, quảng trường thời đại sẽ không bao giờ xuất hiện trong giấc mơ của người này.

Ứng Triều Hà ở hiện thực đã tới hoặc thấy thôn Lân Hà.

Bùn đất và chó đen sủa như điên, những chi tiết này thuyết minh Ứng Triều Hà có ấn tượng khắc sâu với thôn Lân Hà, suy ra ở hiện thực Ứng Triều Hà đã tự mình tới thôn Lân Hà.

Không phải đóng phim, vì quanh thôn Lân Hà không có phong cảnh, nơi này cũng không phải một nơi tốt để lấy cảnh.

Nói cách khác, Ứng Triều Hà ở hiện thực xuất phát từ nguyên nhân cá nhân, tới thôn Lân Hà, hơn nữa để lại ấn tượng khắc sâu, nên cảnh trong mơ mới căn cứ vào ký ức để triển khai.

Mục đích Ứng Triều Hà tới thôn Lân Hà là gì, có giống mục đích của những người thành phố hay không?

Lâm Tùy Ý ăn cháo trong chén, lén nhìn Lâu Lệ.

Cậu chờ Lâu Lệ hỏi.

Lâu Lệ nhận lấy tầm mắt Lâm Tùy Ý, anh mở miệng: “Không phải vẽ thực vật, cũng không có khu phong cảnh, người thành phố tới làm gì?”

Ông già ‘ha hả’ cười một tiếng, ngoắc ngoắc ngón tay: “Tới làm cái gì không thể nói lớn tiếng. Cậu tới gần đây, tôi lén nói cho cậu nghe.”

“Lâu tiên sinh..”

Lâm Tùy Ý nói nhanh: “Anh không ăn cơm hả?”

Lâu Lệ nhìn cậu, ông già cũng nhìn về phía cậu.

Lâm Tùy Ý ngượng ngùng nói: “Tôi ăn chưa no, nếu anh không ăn, để tôi giúp anh ăn nhé?”

“Ăn không no?” Ông già nhận tiền tất nhiên có trách nhiệm. Ông đứng lên cầm lấy cái chén không của Lâm Tùy Ý: “Trong nồi còn, tôi lấy thêm cho cậu.”

“Thế ngại quá.” Lâm Tùy Ý ngại ngùng bóp đũa: “Cháu cảm ơn.”

Điều kiện trong thôn đơn sơ, chỗ ngồi ăn cơm và phòng bếp không ở chung. Ông già cầm bát cơm Lâm Tùy Ý đi ra cửa lấy thêm cho cậu. Chờ ông già đi rồi, Lâm Tùy Ý hướng Lâu Lệ giải thích: “Lâu tiên sinh, tôi cảm thấy kỳ kỳ.”

Bí mật có thể nói hoặc không thể nói, làm gì có bí mật chỉ có thể lén nói?

Lâu Lệ ‘ừm’ một tiếng.

Lâm Tùy Ý tưởng mình nghi thần nghi quỷ làm chậm trễ Lâu Lệ hỏi chuyện, nhưng cậu nghe ra chút ý tứ tán đồng trong âm đơn của Lâu Lệ, thế là cậu không căng thẳng nữa, đáy lòng còn hơi cao hứng, như kiểu viết bừa đáp án không chắc lắm ai dè viết đúng. Cậu vui vẻ nhếch miệng cười.

Ông già cầm bát cơm Lâm Tùy Ý về bàn, Lâm Tùy Ý nói cảm ơn, ôm chén tiếp tục ăn.

Cậu ăn rất ngon miệng, Lâu Lệ cũng nâng chén ăn, nhưng ăn một miếng nhỏ liền bỏ chén xuống, hương vị so ra không bằng một phần mười quán ăn Tùy Ý.