Giải Mộng

Chương 22

Do hồi nãy cậu dẫm bùn bắn lên.

Lâm Tùy Ý: “…”

Mình đáng chết quá aaaa.

Lâm Tùy Ý không biết cách đi đường không bắn bùn giống Lâu Lệ. Sợ mình làm dơ quần áo người ta, Lâm Tùy Ý cố tình cách xa một khoảng an toàn.

Con đường này đi thông từ núi cao tới thôn trang dưới chân núi, Lâm Tùy Ý không hỏi mấy câu vô nghĩa kiểu ‘Bọn họ nên đi đâu’.

“Lâm Tùy Ý.” Vùi đầu đi được một lát, Lâm Tùy Ý nghe thấy Lâu Lệ kêu mình.

Đây là lần đầu tiên Lâm Tùy Ý nghe thấy Lâu Lệ gọi tên mình. Thanh tuyến Lâu Lệ mát lạnh tự nhiên, tên của cậu từ miệng Lâu Lệ thở ra thế mà dễ nghe ngoài ý muốn. Tùy Ý nghe mà lâng lâng.

Cậu đi nhanh vài bước, dừng phía sau Lâu Lệ tầm một bước: “Lâu tiên sinh?”

“Nhìn mặt đất.” Lâu Lệ không quay đầu lại. Lâm Tùy Ý nhắm mắt theo đuôi, nghe vậy liền nhìn trên mặt đất.

Trên mặt đường bùn đất không chỉ có dấu chân hai người bọn họ, mà còn có vài dấu chân khác, mũi chân đều hướng tới thôn trang.

Lâu Lệ lời ít ý nhiều: “Không chỉ có hai người sống chúng ta.”

Lâm Tùy Ý ngẩn người: “Ứng Triều Hà tìm thêm Thầy Giải Mộng khác hả?”

Lâu Lệ không có trả lời, chỉ trầm giọng nói: “Cách xa bọn họ một chút.”

Lâm Tùy Ý gật đầu đồng ý.

Bọn họ tiếp tục đi theo con đường này, trừ mấy dấu chân Lâm Tùy Ý không nhìn thấy người nào khác. Mãi cho đến khi gần tới thôn trang, Lâm Tùy Ý mới thấy người.

Tổng cộng có sáu người, 4 trai 2 gái, bọn họ tụ tập ở cửa thôn nói chuyện gì đó.

“Lâu tiên sinh.” Lâm Tùy Ý nhìn hướng sáu người kia, hỏi: “Bọn họ là người nhập mộng hả?”

Lâu Lệ ngước mắt nhìn lại, không nói chuyện.

Tuy rằng không được đáp lại, Lâm Tùy Ý vẫn nhìn thấy đáp án trong đôi mắt lãnh đạm của Lâu Lệ. Cậu không khỏi thắc mắc, Lâu Lê từng nói không được để mộng phát hiện người sống, cũng có nghĩa mộng không biết ai là người sống, ai là người có sẵn trong mộng. Nhưng Lâu Lệ liếc mắt một cái liền nhìn ra, còn lợi hại hơn so với mộng.

Người sống và người trong mơ rốt cuộc có gì khác nhau?

Lâm Tùy Ý quan sát sáu người này. Giày của sáu người ít nhiều đều dính bùn. Nhưng cậu không nghĩ Lâu Lệ dựa vào chi tiết này để đoán ra sáu người này là người nhập mộng.

Người trong mơ đương nhiên cũng có thể đi con đường này. Hơn nữa Lâm Tùy Ý không cho rằng mỗi giấc mơ đều có một con đường bùn lầy như này, rồi làm cơ sở cho Lâu Lệ phân biệt người sống và người trong mộng.

Lâu Lệ liếc mặt Lâm Tùy Ý, nói: “Có hô hấp.”

Lâm Tùy Ý ngây ngẩn cả người. Cậu không ngờ đáp án quá đơn giản, đơn giản đến mức trắng trợn. Nếu giấc mơ dựa vào hô hấp để phát hiện người sống, thế chẳng phải quá dễ bị phát hiện?

“Người trong mộng cũng biết thở, chẳng qua người trong mộng chỉ có động tác thở chứ không có hơi thở.” Lâu Lệ thoáng nâng cằm: “Bọn họ th ở dốc.”

Con đường nhỏ dẫn tới thôn trang lầy lội khó đi, càng gần thôn trang địa thế càng thấp, làm tăng khó khăn đi đường. Đi hết con đường đúng là đủ khiến người ta mệt mỏi.

Người trong mộng không có hơi thở, đi đường khó khăn cũng sẽ không mệt đến th ở dốc.