Giải Mộng

Chương 16

Đối tượng dây dưa trong mơ gần ngay gang tấc, Lâm Tùy Ý rụt rè, không dám nhìn người ta, ánh mắt né tránh.

Cậu cẩn thận đặt sổ tiết kiệm ở góc bàn, cơ thể cứng ngắc như một cục đá, thanh tuyến khó khống chế, cứ như bay giữa không trung: “Ngài… Ngài Lâu, xin chào. Tôi tên Lâm Tùy Ý, đây là 23 vạn lẻ 5000 tròn. Tôi còn có một căn nhà 60 mét vuông, hai… hai phòng nhỏ, giá hiện tại có thể bán khoảng 72 vạn, tổng cộng là 95 vạn lẻ 5000. Xin ngài giải mộng.”

“Nếu ngài đồng ý giúp tôi.” Lâm Tùy Ý bắt chước lời mặt chữ điền xin ông chủ đẹp trai giải mộng, “Tôi nhất định sẽ không để ngài thiệt thòi.”

Cậu nói: “Tôi có thể viết giấy nợ, tôi nhất định sẽ trả tiền.”

Im ắng.

Lâm Tùy Ý cảm giác có một tầm mắt lạnh băng nặng trĩu chiếu vào mình, áp lực gấp bội, chỉ có thể cúi đầu thấp hết cỡ.

Chắc là đã quan sát toàn thân trên dưới cậu xong, giọng lành lạnh hỏi: “Mơ thấy gì?”

Nghĩa là đồng ý giải mộng cho cậu. Nhưng Lâm Tùy Ý không dám thả lỏng, thanh âm vẫn run rẩy, hoảng sợ bất an nói: “Tôi mơ thấy tôi bị ngài… Bị ngài đè.”

Cảnh trong mơ được cô đọng thành vài từ miêu tả. Lâm Tùy Ý nói mà suýt ngất: “Cả người tôi như bị ngài nuốt chửng.”

Phòng tiếp khách vô cùng im ắng, thời gian tích tắc tích tắc trôi đi, Lâm Tùy Ý đợi mãi không thấy ông chủ đẹp trai đáp lại.

Trái tim cậu đập thình thịch, thấp thỏm như thể trong lồ ng ngực có con thỏ điên nhảy ầm ầm.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Lâm Tùy Ý thật sự kìm nén không được, cậu ngước mắt trộm nhìn một cái.

Cậu không ngờ ông chủ đẹp trai vẫn đang nhìn mình, vừa nhìn liền mắt đối mắt với người ta. Tim Lâm Tùy Ý nhất thời ngừng đập, ông chủ đẹp trai ủ rũ đầy trong mắt… Quả nhiên giấc mơ của mình làm người ta không vui.

Lâm Tùy Ý giật mình cúi đầu, rối rắm không biết mình nên cút luôn hay là chờ người ta đuổi mình ra ngoài.

Tự hỏi trong chốc lát, Lâm Tùy Ý quyết định tự giác cút, chuyện này không nên làm phiền người ta.

“Nằm mơ như vậy, rất xin lỗi.” Lâm Tùy Ý thành tâm xin lỗi ông chủ đẹp trai, tuy rằng không được tha thứ.

Cậu ngẩng đầu lần nữa: “Tôi đây…”

Nửa câu sau Lâm Tùy Ý kịp thời phanh lại, trong lúc cậu đang cúi đầu, ông chủ đẹp trai không biết lấy từ đâu ra ba đồng tiền.

Cậu cực kỳ thức thời câm miệng.

Ông chủ đẹp trai nắm chặt ba đồng tiền trong lòng bàn tay, vỗ tay lắc sáu lần, ném lên mặt bàn.

Lâm Tùy Ý không biết xem quẻ tượng, chỉ có thể nhìn biểu cảm của ông chủ đẹp trai để đoán. Cậu thấy ông chủ đẹp trai sắc mặt từ ủ rũ biến thành khó coi, hình như còn hơi hơi tức giận.

Lâm Tùy Ý: “…”

Xong đời.

Ngay khi Lâm Tùy Ý thấp thỏm đến mức khó thở, ông chủ đẹp trai rốt cuộc mở miệng: “Vào mộng.”

Anh nhấc mí mắt, nhìn Lâm Tùy Ý: “Nếu muốn giải mộng, cần nhập mộng của cậu.”

Lâm Tùy Ý trong lòng rơi lộp bộp.

Mộng của cậu chắc chắn rất tệ, không chỉ Lâu Lê không giải được, ông chủ đẹp trai còn phải ném một quẻ sáu hào, thậm chí là đi vào mộng!