Giải Mộng

Chương 4

Cách trang trí ở đây không giống dáng vẻ nên có của một cửa hàng. Nó giống như một phòng tiếp khách hơn.

Điều này vượt khỏi suy đoán của Lâm Tùy Ý. Cậu cứ tưởng mình sẽ thấy được vật gì đó kì quái hơn mấy cái bát nhang ngoài kia chứ, ai ngờ chẳng có gì kì lạ.

Đối diện là một bộ bàn trà thác nước làm từ gỗ đàn hương sang trọng, chỗ bể nước thấp thoáng vài con cá màu vàng kim đang bơi lội. Ông chủ cửa hàng số 108 ngồi phía sau bàn gỗ, trên tay cầm một tách trà nóng hổi.

Khói trắng bốc lên từ tách trà, khuôn mặt ông chủ cửa hàng cách một làn hơi trắng trở nên mông lung mờ ảo. Có lẽ là do anh mặc áo sơ mi màu xanh lá, Lâm Tùy Ý liếc nhìn, không khỏi liên tưởng rừng xanh bị sương mù che khuất.

Ông chủ mở miệng nhàn nhạt nói: “Tùy ý.”

Lâm Tùy Ý đáp: “Hả?”

Tại sao ông chủ cửa hàng này biết tên cậu?

Nơi này chỗ nào cũng là lạ, Lâm Tùy Ý không dám hỏi nhiều. Cậu nhìn chằm chằm ông chủ, chờ người này nói câu tiếp theo sau khi gọi tên cậu.

Cậu cứ đứng chờ như vậy.

Còn ông chủ thả tách trà xuống, sau đó nâng mí mắt, cho cậu một cái nhìn chăm chú.

Lâm Tùy Ý và người đàn ông này giao tiếp bằng ánh mắt trong vài giây, mới hiểu rằng thì ra người ta không phải gọi tên cậu.

“Xin lỗi.” Cậu ngượng ngùng quay mặt đi, rồi vội vàng tìm một chỗ ngồi xuống.

Phía trước bàn trà thác nước có ba cái ghế, lúc này trên ba ghế đã có hai người ngồi, Lâm Tùy Ý mất tự nhiên ngồi xuống cái ghế còn lại, ngón tay lo lắng quấn lấy đầu dây buộc của túi nhựa.

Cậu vừa ngồi xuống lại nghe thấy giọng nói lành lạnh của ông chủ: “Mơ thấy gì?”

Không phải hỏi Lâm Tùy Ý, mà là tiếp tục đề tài bị cắt ngang bởi Lâm Tùy Ý xuất hiện.

“Tôi mơ thấy mình hái rất nhiều hoa cúc, tôi mang hoa về bày trong nhà.” Tiếng trả lời vang lên bên trái Lâm Tùy Ý, từ giọng nói có thể nhìn ra người này đang có cảm xúc sợ hãi.

Từ khóe mắt Lâm Tùy Ý, cậu thấy mặt mũi người nói có hơi thâm tím, cơ thể run rẩy không khống chế được, dường như có thể ngã lăn ra xỉu bất kỳ lúc nào.

Người này càng nói càng sợ hãi, hai tay ôm chặt l*иg ngực mình: “Trong nhà tôi toàn là hoa cúc, đầy ắp, khắp nơi đều có…Giống như…Giống như linh đường vậy, tôi ở giữa đống hoa đó…”

“Thưa ngài, có phải giấc mơ này báo hiệu rằng…” Người kia không dám nói tiếp.

Phòng tiếp khách không một âm thanh nào, chỉ còn tiếng hàm răng run cầm cập va vào nhau của vị khách này, vang lên không dứt.

Không biết có phải do tiếng răng run rẩy va nhau, hay do người này kể chuyện quá cuốn hay không, mà khiến trong lòng Lâm Tùy Ý cũng dâng lên nỗi bất an khó tả. Cậu cứng đơ người ngồi yên trên ghế, cúi đầu nhìn cái bóng phản chiếu dưới chân, càng nhìn càng thấy cái bóng này có vẻ kỳ lạ.

Dường như nó như đang kêu gào trước mặt cậu, nhe răng và móng vuốt nhào đến phía cậu.

Cậu hít sâu một hơi, vẫn không thể bình ổn nhịp tim đập hỗn loạn trong lồ ng ngực.

Mãi đến khi…

“Mơ thấy cúc là điềm lành.”

Cuối cùng ông chủ tiệm cũng chịu lên tiếng.

Mặc dù giọng anh lạnh lùng nhưng đầy uy lực. Âm vang rơi xuống, bất an trong lòng Lâm Tùy Ý bay biến, người bên cạnh cũng ngừng run rẩy.

Lâm Tùy Ý lại nhìn xuống chân, cái bóng đã trở về như cũ, không hề nhúc nhích.

“Là… là điềm lành sao?” Người nọ trừng to hai mắt, có hơi bất ngờ.

Một giấc mơ quỷ dị khiến người ta hoảng sợ lại là điềm lành?

“Mơ thấy cúc là tốt, không có nghĩa anh nằm mơ là tốt.” Ông chủ nói tiếp, người kia lại cứng đờ, bờ môi mấp máy không phát ra được âm thanh nào.

Ông chủ không nhìn người khách. Anh hơi cúi đầu nhìn tờ giấy trên bàn ghi ngày tháng năm sinh của người đến, vừa nhìn vừa nói: “Cúc có nghĩa là gặt hái, mơ ngắm cúc, hái cúc, tặng hoặc nhận cúc đều có nghĩa tâm nguyện thành sự thật, nhưng…”

“Tôi mơ thấy mình hái cúc!” Người kia nghe được điều mình muốn nghe, tìm lại được giọng của mình, vội vã ngắt lời, “Hoa cúc trong nhà đều do tôi hái, tất cả đều do tôi hái.”

Người nọ rất kích động, từ ngồi chuyển thành đứng, như kiểu chỉ cần mình tranh luận nghĩa là mình mơ thấy một giấc mộng tốt đẹp.

“Nhưng cúc này chỉ có thể là cúc vàng.” Ông chủ chậm rãi nói tiếp lời bị cắt ngang, sau đó liếc người nọ một cái, không nóng không lạnh hỏi một câu, “Anh mơ thấy cúc vàng à?”

“Cúc… cúc vàng?” Người nọ hơi giật mình, nếu không nhờ tài xế ở bên cạnh đỡ lấy thì người nọ đã ngã bệt xuống đất rồi, “Tôi… tôi… mơ thấy…”

“Cúc trắng…”