Khi Tiêu Tiêu mở mắt ra, nàng đang nằm trên một chiếc giường vô cùng xa hoa, từng lớp màn sa từ trên mái nhà rủ xuống, nàng không nhìn rõ bài trí trong phòng, nhưng cũng có thể đoán ra được sự tráng lệ của cả căn phòng. Mùi huân hương bay nhàn nhạt trong không khí, khiến lòng người tĩnh lặng lại vài phần.
Nhắm mắt lại lần nữa, Tiêu Tiêu bắt đầu đọc thông tin của nguyên chủ.
Bây giờ là năm Vinh Khánh thứ ba mươi sáu, quốc hiệu Vi Xương, nguyên chủ là trưởng công chúa của quốc gia này, phong hào Hoa Nhạc. Đương kim hoàng đế có tổng cộng ba người con trai một người con gái, nguyên chủ là nữ nhi duy nhất, từ nhỏ đã được Thánh Thượng sủng ái, dưỡng nên một thân nuông chiều thành thói. Trên phố đồn đại nàng tiêu tiền như nước, là công chúa mà lại nuôi dưỡng rất nhiều trai lơ hoang da^ʍ. Nhưng bản thân nàng không quan tâm đến những tin đồn vô căn cứ này, vẫn làm theo ý mình như cũ, điều này khiến ấn tượng của thế nhân vốn đã cực kỳ xấu đối với nàng càng trở nên sâu sắc hơn.
Trong một hồi quốc yến, nguyên chủ đã gặp Trấn Nam Đại tướng quân - Phong Diệc Khanh. Bị tư thế oai hùng của hắn mê đảo thần hồn, nàng bắt đầu theo đuổi vị đại tướng quân mặt lạnh này. Về sau thấy không có kết quả, nàng bày ra một kế, trong một hồi yến tiệc nọ, nàng cố tình ngã xuống hồ nước ngay bên người Phong Diệc Khanh, khiến Phong Diệc Khanh ra tay cứu giúp, nhưng về sau nàng lại cầu xin hoàng đế tứ hôn với lý do hắn đã chạm vào cơ thể của nàng. Tuy nhiên, Phong Diệc Khanh cũng là một người cứng đầu, vốn dĩ hắn vô cùng tài giỏi được Thánh Thượng thưởng thức, hơn nữa, lúc đó vừa vặn trên thân hắn mang quân công, được Thánh Thượng ban thưởng cho hắn một đạo ân chỉ, vừa lúc cho hắn lấy ra chặn cuộc tứ hôn này. Cho dù Thánh Thượng có cưng chiều nữ nhi mình đến mức nào, ngay cả khi ông không hài lòng, cũng chỉ có thể từ bỏ.
Nhưng nguyên chủ không chịu từ bỏ, không biết từ đâu mà biết được Phong Diệc Khanh có một thanh mai trúc mã quen từ nhỏ, nghi ngờ hai người có hôn ước nên tự chủ trương tống nàng ta vào tù, bị người nhà nàng ta nháo lên tận triều đình. Tin đồn lan rộng trên phố, không chỉ Phong Diệc Khanh mà ngay cả Thánh Thượng cũng vô cùng tức giận, dưới cơn giận dữ đã gả nàng đến biên cương xa xôi, mặc nàng có như thế nào cũng không thu hồi mệnh lệnh. Nguyên chủ tới biên cương, thân thể vốn dĩ cao quý vô ngần, điều kiện biên cương lại gian khổ, trong lòng là không cam lòng cùng phẫn nộ, chẳng đến mấy năm ôm hận mà chết, một tia hương khí tiêu tan, sau khi chết thậm chí còn không được chôn cất trong hoàng lăng.