Giây tiếp theo, cây bút ghi âm trong tay Trang Điệt đâm mạnh vào bức tường ở giữa hai cánh cửa.
Khác với những lần thất bại trước, cú đập lần này tạo ra âm thanh véo von như thể thật sự đập vào kính, toàn bộ không gian rung chuyển mà không hề báo trước.
Những đường vân mịn như mạng nhện trải dọc từ điểm mà chiếc bút chạm vào, bên tai mọi người truyền tới âm thanh vỡ vụn yếu ớt nhưng rõ ràng.
Cuộc tấn công dữ dội của đám quái vật ngay lập tức chậm lại, chúng cũng nhận thấy được sự rung chuyển kỳ lạ và đột ngột bên trong căn hộ, bọn chúng cảnh giác mà đứng im tại chỗ.
Đèn lần lượt vụt tắt, hành lang bỗng chốc chìm vào bóng tối.
Toàn bộ hành lang bị vặn thành hình xoắn ốc, cầu thang gỗ vỡ tan thành từng mảnh nhỏ, vách tường không ngừng bị kéo sát lại rồi nhanh chóng bị kéo ra xa, không gian vốn bị ép đến chật chội cũng bỗng trở nên rộng thênh thang. Trần nhà bị gấp ngược lại và dính chặt vào sàn gạch men lạnh lẽo.
Quái vật dường như đã hoàn toàn bị chọc giận, nó vang lên một tiếng rống dữ dội, những chiếc xúc tu vươn ra trái lại càng lúc càng xa, bị buộc phải trượt đến cuối không gian.
...
Trang Điệt mở mắt.
Căn phòng bị bóng tối bao phủ, môi trường ấm áp và yên tĩnh, đèn ở các góc phòng tỏa ra ánh sáng lờ mờ, nhẹ nhàng.
Trang Điệt ngồi dậy, đưa tay tìm tìm, sờ trong túi thấy cây bút ghi âm của mình.
Trong căn phòng này không chỉ có một mình cậu, ngay sau đó những người khác cũng lần lượt ngồi dậy.
Có người còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngái ngủ mà nhìn xung quanh. Cũng có người thở dốc, sắc mặt cực kỳ khó coi như thể họ vừa mới trải qua một cơn ác mộng cực kỳ khủng khϊếp.
"Chuyện gì xảy ra thế này?!" Chàng thanh niên đầu trọc trong góc phòng phản ứng kịch liệt nhất. "Không phải bảo đây chỉ là một khảo hạch nên sẽ không xuất hiện những mộng cảnh cấp hạn chế* sao!"
*Cấp hạn chế(限制级): thường cụm từ này dùng để chỉ thể loại phim cấm người dưới 18 tuổi.
Hắn ta vừa mới tự tay cưa chân của người khác trong mơ, mặc dù ký ức cụ thể trong giấc mơ đã theo thời gian tỉnh giấc mà rút dần đi như thủy triều nhưng cảm giác kỳ lạ và buồn nôn đó vẫn mơ hồ kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh hắn.
Thanh niên đầu trọc đẩy nhân viên đang muốn kiểm tra cơ thể mình ra, nổi giận đùng đùng bước ra ngoài, vươn tay đẩy người phía trước: "Mau lên! Đừng có cản đường..."
Tầm mắt tên thanh niên đầu trọc rơi vào quần tây của đối phương, động tác của hắn bỗng dưng đình trệ, hắn cứng nhắc ngẩng đầu lên.
Trang Điệt đang tìm cơ hội để đếm cừu, tốt tính xin lỗi: "Ngại quá."
Thanh niên đầu trọc há miệng thở dốc nhưng lại không thể phát ra âm thanh.
Nói cũng lạ, tuy đối phương trông có vẻ hiền lành, tốt bụng, thoạt nhìn cũng không có gì nguy hiểm nhưng tên đầu trọc vừa nhìn thấy mặt Trang Điệt là nỗi sợ hãi không hiểu vì sao lại lập tức dâng lên một cách không kiểm soát được.
Ký ức về giấc mơ biến mất rất nhanh nên thanh niên đầu trọc không còn nhớ rõ mình đã mơ thấy gì nhưng nỗi sợ hãi phát ra từ tận đáy lòng vẫn rất rõ ràng: "Không, không có gì đâu..."
Trang Điệt nghiêng người, nhường đường cho hắn.
Thanh niên đầu trọc ngậm chặt miệng, ném phiếu đăng ký trong tay vào thùng rác, không nói một lời bước ra khỏi phòng.
Trang Điệt nhặt phiếu đăng ký lên và làm phẳng nó, lật xem hướng dẫn liên quan ở mặt sau rồi đọc từ đầu tới cuối.
Đây là một thông báo tuyển dụng khảo hạch khá đặc biệt.
Bởi vì sự xuất hiện ngày càng thường xuyên của các thông đạo trong mơ, bất kỳ ai cũng đều có khả năng lạc vào giấc mơ của người khác trong lúc ngủ, điều này đã bắt đầu ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống thực.
Tuy mọi người không thể ngăn cản sự xuất hiện của các thông đạo trong mơ nhưng qua quá trình khẩn trương quan sát và nghiên cứu, họ cũng đã thành thạo một số phương pháp tạo ra thông đạo. Với sự giúp đỡ của các thiết bị liên quan, bọn họ đã có thể đưa một hoặc vài người vào một số mộng cảnh nhất định trong khi ngủ.
Nội dung chính của đợt tuyển dụng công khai lần này chính là chấp nhận ủy thác của người nhà những nạn nhân bị mắc kẹt trong các giấc mơ, tiến vào trong mộng cảnh và nghĩ cách giải cứu những người bị mắc kẹt.
Trang Điệt vừa xem vừa đếm xong một ngàn con cừu rồi lấy trong túi ra phiếu báo danh của bản thân.
Đây là tờ rơi quảng cáo ở ven đường mà cậu đã xé, in rất thô, thậm chí chữ còn bị chồng bóng. Hình thức đăng ký rõ ràng là sao chép y chang bản gốc, nhưng mô tả ở mặt sau lại khác, nó viết là "Ngủ ngon có lương, hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc".
Trang Điệt đặc biệt mang một bộ đồ ngủ hình con gấu, trong lúc đi ra ngoài tìm cuộc sống hạnh phúc thì bị lạc đường, được một người qua đường nhiệt tình giấu tên dẫn thẳng tới nơi đăng ký.
Trang Điệt lấy điện thoại ra, mở trình duyệt rồi gõ từ khóa tìm kiếm.
Bởi vì trước đây từng xuất hiện một số trò chơi thực tế ảo sinh tồn trong giấc mơ dạng khoang với giá tiền rất cao, những kỹ thuật liên quan rất hoàn thiện, vừa có thể tiến vào mộng cảnh và đồng thời có thể đảm bảo chất lượng giấc ngủ tốt nhất, thậm chí có rất nhiều người đi làm rất thích hình thức làm việc vừa ngủ vừa kiếm tiền như thế này.
Người đến báo danh khảo hạch trông không hề ít, có rất nhiều bình luận dưới các bài viết liên quan.
【Nói cho mọi người nghe! Khảo hạch thật sự rất khó, người bình thường căn bản không có khả năng thông qua!】
【Chạy mau đi!】
【Chúng tôi bị gửi vào trong một căn phòng đầy những người không mặt đuổi gϊếŧ, toàn đội đều bị diệt, một mình tôi ngồi dưới đất khóc, cuối cùng được nhân viên cứu ra.】
【Bọn tui thì chơi oẳn tù xì với gương, chơi rất vui, bây giờ trong nhà bọn tui chỗ nào cũng không có gương.】
【Không tồi đâu, ít nhất còn ở trong nhà, bọn tôi còn lang thang trên biển rồi phải sinh tồn trên đảo hoang nữa cơ...】
【Nghĩ thoáng chút đi, xem như chơi nhà ma miễn phí.】
【Tin tức ngầm nè, tôi nghe nói người phụ trách xử lý sự cố đặc biệt này trước kia là kỹ sư thiết kế nhà ma bá chủ ác mộng kiêm chủ kênh radio kể chuyện ma lúc nửa đêm...】
【...】
Trang Điệt đọc vài trang tranh cãi của các cư dân mạng rồi kéo tới trang cuối cùng, cậu tình cờ phát hiện một tin tức mới được công bố chưa lâu.
Khi cậu chuẩn bị đi đến địa chỉ trên tờ rơi thì cảnh sát mới vừa phá hủy một hang ổ đa cấp.
Theo tin báo của những người dân ẩn danh ở gần đó, hang ổ đã tung ra một số lượng lớn các thông tin tuyển dụng và quảng cáo sai sự thật, hiện tại nó đã được điều tra kỹ lưỡng theo quy định của pháp luật.
...
Trang Điệt vẫn còn đang đọc tin tức, thấy có người đi tới liền đặt điện thoại xuống rồi ngẩng đầu.
"Tôi là Tống Hoài Dân, đội phó đội xử lý sự cố đặc biệt." - Người đàn ông trung niên mà cậu gặp trong mơ hiện đứng trước mặt cậu: "Mời cậu đi theo tôi, tôi có một số việc muốn hỏi cậu."
Trang Điệt gật đầu, đứng lên.
Tống Hoài Dân đưa Trang Điệt vào phòng họp, ra hiệu cho Trang Điệt tìm chỗ ngồi rồi xoay người đi rót nước.
Nhân cơ hội đi lấy nước, Tống Hoài Dân nhìn bộ dạng Trang Điệt đang di chuyển băng ghế, tâm trạng ông vẫn có chút phức tạp.
Những người khác có lẽ không nhớ rõ được cụ thể những thứ xuất hiện trong giấc mơ, nhưng bọn họ đã được huấn luyện qua, có thể giữ lại một phần ký ức đáng kể trong đó và Tống Hoài Dân có ấn tượng rất rõ với giấc mơ kia.
Dựa theo nhận thức chung của giới tâm lý học thì giấc mơ có khả năng tiết lộ con người thật của mình, cũng như tiết lộ du͙© vọиɠ chân thật nhất nằm sâu trong trái tim mỗi người. Càng tự kìm nén bản thân thì càng có khả năng mặt bị kìm nén sẽ xuất hiện trong mơ.
Tuy hầu hết tính cách của mọi người ở trong mơ đều giống với hiện thực nhưng cũng sẽ có lúc tương phản — ví dụ, có người ngày thường lý trí trầm ổn nhưng trong mơ lại rất liều lĩnh, có những người ngày thường luôn cẩn thận dè dặt nhưng trong mơ lại nổi loạn, kiêu ngạo và điên cuồng.
Trong vụ án mà Tống Hoài Dân xử lý thậm chí xuất hiện một vị sếp bảo thủ, quyết đoán và kiên quyết, được rất nhiều cấp dưới kính trọng, thế mà ở trong mơ lại say mê thêu thùa, thậm chí còn bẫy cấp dưới kẹt lại trong mơ, còn cướp quần áo của mọi người để thêu đầy heo Peppa*.
Cảnh trong mơ không thể dùng hiện thực làm căn cứ, cũng không thể tùy tiện điều tra đối phương chỉ vì hành vi trong mơ của họ không hợp lẽ thường.
Nhưng dựa theo cách Trang Điệt nói, cậu chỉ là một người bình thường yêu thích đồ thủ công, cuộc sống không có gì nổi bật...
Tống Hoài Dân theo bản năng sờ cây súng bên người, nhìn người thanh niên dùng tay không cầm cưa điện và vẫn duy trì được bình tĩnh trong ác mộng, mặt không cảm xúc dùng bút ghi âm đập tường.
Mô hình tính cách được các chuyên gia trong cục tổng kết vẫn có phần chưa hoàn thiện.
Tống Hoài Dân lấy lại bình tĩnh, đặt ly trước ấm trước mặt Trang Điệt: "Làm thế nào mà cậu tìm được "điểm neo"* trong giấc mơ kia?"
Trang Điệt hỏi: "Điểm neo?"
"Chính là điểm tiếp nối giữa giấc mơ và hiện thực...Cậu thật sự không biết sao?" Tống Hoài Dân nhíu mày: "Tin tức đã nói rất nhiều lần rồi."
Trang Điệt ôn tập lại kiến thức: "Giờ tôi đã biết về mộng giới và điểm neo."
Tống Hoài Dân xoa xoa huyệt Thái Dương.
Tuy Trang Điệt khẳng định đây là lần đầu cậu tiến vào trong mơ nhưng Tống Hoài Dân như cũ vẫn nghĩ có vẻ Trang Điệt giống ông vì không muốn người khác chú ý nên trong mơ mới cố tình che giấu, dè dặt mà giả làm một người mới cái gì cũng không biết.
Dẫu sao chuyện kỳ lạ này đã xuất hiện được ba tháng, các tin tức, thông báo liên quan hay thậm chí các thuyết âm mưu cũng đã tràn lan khắp nơi. Trừ khi có một người chất lượng giấc ngủ kém đến mức ngày nào cũng không thể ngủ mơ nổi, lại còn không quan tâm tới tin tức, không xem TV, không chơi điện thoại, mỗi ngày tự kỷ không giao tiếp với ai mới có thể hoàn toàn không biết gì về tin tức này.
Tống Hoài Dân thật sự không thể tin nổi lời Trang Điệt nói, ông cũng không quá xoắn xuýt với vấn đề này, đổi một câu hỏi khác: "Vì sao mà cậu lại muốn đập bức tường kia, cậu còn nhớ không?"
Trang Điệt lắc đầu: "Đó là cửa sổ."
Tống Hoài Dân hơi ngạc nhiên: "Cái gì?"
"Trên bức tường có một hình tròn là dấu vết được xây thêm, điều này cho thấy ban đầu nó là một khung cửa sổ, sau đó bị bịt kín." - Trang Điệt giải thích: "Tôi tiếp thu điều kiện tiên quyết mà mọi người nói là chúng ta đang ở trong mơ, có nghĩa nơi này không phải hiện thực mà là một tập hợp các ký ức và tiềm thức của một người."
"Nói cách khác, nếu tiềm thức của chủ nhân hoàn toàn nghĩ rằng đây là một bức tường hoàn chỉnh thì dấu vết bị đắp của bức tường sẽ không xuất hiện trong giấc mơ."
Bắt gặp ánh mắt có chút sửng sốt của Tống Hoài Dân, Trang Điệt tóm tắt đơn giản nhất có thể: "Nhưng bởi vì nguyên nhân nào đó mà người nằm mơ không chịu chấp nhận điều đó cho nên dấu vết mới bị lộ."
Trang Điệt vẫn nhớ tới chiếc gương trong phòng tắm, có chút tiếc nuối: "Đây không phải một giấc mơ hoàn chỉnh mà chỉ là một bộ phận bị tách riêng ra nên không đủ ổn định ..."
Có người cười nói: "Muốn xem phần còn lại không?"
Giọng nói này trầm thấp, êm dịu, thậm chí còn khá thu hút, rõ ràng rất êm tai nhưng khi lọt vào tai lại không hiểu sao gợi lên sự lạnh lùng.
Tống Hoài Dân hoảng sợ: "Lăng Tố! Sao cậu lại giả chết trên sô pha!"
"Tôi đang nghiên cứu một vụ án, cha mẹ của cô gái kia báo án rằng con gái họ đã hôn mê hai ngày rồi, mới gửi ghi chép mộng cảnh qua."
Đống gối ôm chồng chất lộn xộn trên sô pha bị một bàn tay đẩy ra: "Đoạn đầu chính là nội dung khảo hạch vừa rồi của nhóm cậu."
Tống Hoài Dân ho một tiếng rồi giải thích cho Trang Điệt: "Đây là đội trưởng của bọn tôi, đội trưởng đội xử lý sự cố đặc biệt, Lăng Tố."
Người này nãy giờ vẫn luôn chôn thân dưới đống gối trên sô pha, Tống Hoài Dân không biết anh ở đó, lúc nãy còn cảm thấy kỳ kỳ vì sao Trang Điệt không ngồi trên ghế sô pha mà lại đi tới góc tường dọn băng ghế.
"Cậu cũng phát hiện ra ở chung cư đó chỗ không đúng à?"
Lăng Tố đứng dậy, đi đến trước mặt Trang Điệt: "Có muốn cùng đi xem lại không?"
Tống Hoài Dân đau đầu một hồi: "Chúng ta còn chưa điều tra lý lịch cũng như chưa thiết lập mô hình tính cách, chuyện này khá phức tạp, cậu từ từ..."
Lăng Tố xua tay: "Cậu bao nhiêu tuổi?"
Trang Điệt lấy chứng minh nhân dân ra nhìn: "23 tuổi."
"Nhỏ hơn tôi hai tuổi." Lăng Tố lấy ra một tập tài liệu, cầm bút điền vào cho cậu, "Cậu làm nghề gì, tính cách thế nào, sở thích là gì?"
Trang Điệt: "Trợ giáo nhà trẻ, tính cách thân thiện, mềm yếu, thích làm đồ thủ công."
Lăng Tố múa bút điền vào nhanh chóng, anh cao hơn Trang Điệt một chút, viết xong chữ cuối cùng lập tức ném bút, cúi người xuống gần mép bàn: "Gan không bé nhỉ? Phần lớn những giấc mơ mà chúng ta bước vào đều khá đáng sợ đó."
Trang Điệt gật đầu.
Cậu nhìn kỹ chút, chợt nhận ra gương mặt trước mắt này: "Anh là người qua đường giấu tên nhiệt tình."
"Tôi đi làm đúng lúc gặp cậu đang hỏi đường, làm việc tốt không cần để tên." Lăng Tố lật trang sau, đánh hai dấu tích: "Thêm một phần bảo hiểm tổn thương tinh thần và tâm lý ngoài ý muốn nữa... Tốt rồi, chúc mừng nhậm chức, tôi mời cậu đi ăn cơm."
Trang Điệt bị anh quấn lấy cổ tay, kéo đứng lên.
"Dừng lại!" - Đầu Tống Hoài Dân đau như búa bổ, ông miễn cưỡng theo kịp chủ đề: "Trời còn chưa sáng! Quán bên đường cũng chưa mở, ăn gì mà ăn!"
Lăng Lố thở dài, anh luôn tôn trọng đội phó của mình, đành phải thỏa hiệp: "Được rồi."
Lăng Tố làm điều tốt nhất thứ hai*, đưa tay về phía Trang Điệt: "Đi theo tôi, tôi mời cậu đi ngủ."
*Điều tốt nhất thứ hai(退而求其次): nếu bạn có hai mục tiêu, một mục tiêu cao hơn và mục tiêu kia thấp hơn, khi không thể đạt được mục tiêu cao hơn, bạn có thể chuyển sang đạt được mục tiêu thấp hơn. Đây là cái gọi là điều tốt thứ hai.
Tác giả có lời muốn nói: Câu chuyện hệ chữa lành về người dẫn chương trình radio kể chuyện ma đêm khuya rộng lượng, nhiệt tình x trợ giáo mầm non thân thiện, mềm yếu, thích làm đồ thủ công.