Tịnh Ngọc kể cho Tịnh Hoà rất nhiều chuyện. Tịnh Hoà cũng dần hiểu rõ những bí mật của gia đình. Tịnh Ngọc kể hết cho Tịnh Hoà nghe xong thì thở dài.
Tịnh Hoà liền hỏi ông
- Vậy tại sao con phải ngâm thuốc?
Tịnh Ngọc vẻ mặt khó sử nhìn y.
Thấy ông có vẻ mặt này, Tịnh Hoà dò hỏi
- Việc này rất khó nói sao?
Tịnh Ngọc đành trả lời qua loa
- Chuyện này con chưa cần biết, khi con lớn hơn ta sẽ nói, con chỉ cần biết chúng ta chỉ muốn tốt cho con.
Tịnh Hoà biết hỏi nữa ông y cũng sẽ không nói, y đành thôi không hỏi nữa. Y nói sang chuyện khác
- Ông nội, vậy thì sao ông nhất quyết dẫn theo con đến đây.
Tịnh Ngọc nói
- Bây giờ là thời điểm quan trọng của phát triển cơ thể con. Thời gian này con bắt buộc phải làm theo tất cả những gì ông bảo.
Tịnh Hoà gật đầu.
Thấy thế Tịnh Ngọc bảo Tịnh Hoà về nghỉ ngơi lấy sức, sáng sớm mai đến tìm ông.
Tịnh Hoà chào ông, trở lại phòng. Nằm xuống giường y trằn trọc suy nghĩ. Y vẫn rất muốn biết lý do vì sao từ khi y lên 10tuổi lại luôn phải ngâm thuốc nhưng ông y vẫn chưa nói cho y. Y không biết rốt cuộc cơ thể y bị sao.
Trằn trọc mãi y lại nhớ đến Đường Tam, y vừa mới suy nghĩ về tình cảm của y dành cho Đường Tam, chưa kịp xác định thì hai người đã tách ra.
Trong thời gian này y định xác định rõ tình cảm của y. Miên man suy nghĩ một lúc, Tịnh Hoà dần mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Tịnh Hoà đi đến phòng Tịnh Ngọc
- Ông nội
Tịnh Ngọc mở cửa bước ra.
- Con đi theo ta.
Nói xong, ông liền đi thẳng, Tịnh Hoà đi theo sau ông. Tịnh Hoà dẫn y ra khỏi hang động, trở về chỗ thác nước lúc đầu thì dừng lại. Tịnh Ngọc nói
- Từ bây giờ mỗi ngày sáng sớm, con phải ngồi dưới hòn đá kia tu luyện 2 tiếng mới được trở về ăn sáng. Con có thể vận dụng hồn lực nhưng không được phép sử dụng bất kỳ hồn kỹ nào. Con đã rõ chưa?
Tịnh Hoà nhìn hòn đá ông nói, hòn đá nằm ngay giữa dòng thác nước chảy xiết, nghe tiếng nước va vào tạo ra những tiếng ầm ầm. Y chỉ cảm thấy da đầu tê dại
- Ông à, thật phải ngồi ở hòn đá kia, con sẽ không bị dập cho nát người đấy chứ.
Tịnh Ngọc bình tĩnh nói
- Không sao, con mà bất tĩnh, ta sẽ đưa con ra, ta ở đây nhìn con.
Tịnh Ngọc nói xong phất tay, nơi hòn đá như có lức vô hình bao xung quanh làm dòng nước đổ xuống không thể va vào.
Tịnh Hoà đành cắn răng, cởi bỏ áo trên người, mặc mỗi quần nhảy lên tảng đá, ngồi xuống vẫn dụng hồn lực bao khắp toàn thân.
Tịnh Ngọc hô lên
- Sẵn sàng chưa, ta sẽ bỏ hồn lực ngăn dòng nước.
Tịnh Hoà điều chỉnh hô hấp bản thân đều đặn, hô lên đáp lời
- Bắt đầu đi ông.
Y vừa dứt lời, một dòng nước mang theo lực rất mạnh đập thẳng xuống người y.
Tịnh Hoà chỉ cảm thấy có hàng ngàn chiếc đúa bổ xuống cơ thể y. Làm y đau đớn. Tịnh Hoà nhẫn nhịn chịu từng đợt từng đợt dòng nước đổ mạnh xuống. Cảm giác y như hòn đá đang bí dòng nước mài mòn từng chút một. Chịu đựng khoảng hơn 30 phút, Tịnh Hoà ý thức bắt đầu có chút mơ hồ, y chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, cả người tê cứng.
Tịnh Ngọc đứng ngoài thấy y đã bắt đầu mơ màng thì giơ tay ngăn lại dòng nước. Đưa y mà hôn mê ra khỏi thác nước, về lại trong hang động, thả y vào phòng dược đã chuẩn bị sẵn.
Một phụ nhân từ trong ngóc bước ra
- Gia chủ.
Tịnh Ngọc phất tay
- Ân Gia, ngươi ở đây chăm sóc Tiểu Hoà, nó tỉnh thì dẫn nó đi ăn sáng đi.
Phụ nhân cung kính đáp lời
- Thưa vâng.
Ân Gia là người được phái đến chăm sóc nơi này, chỉ những người thuộc dòng chính của gia tộc và được tín nhiệm mới được biết tới nơi này. Ân Gia đã theo Tịnh Ngọc từ khi còn trẻ, nếu tính vai vế, bà là em họ của Tịnh Ngọc, với Tịnh Hoà còn phải gọi Ân Gia một tiếng bà Ân nữa đấy.
Cứ thể 3 tháng đầu tiên, Tịnh Hoà chỉ có sáng dậy ngồi tu luyện dưới thác nước đến khi bất tỉnh thì được đưa đi ngâm thuốc, tỉnh lại thì theo Ân Gia bà ăn uống nghỉ ngơi, chiều lại theo Tịnh Ngọc đối chiến rồi tiếp tục ngâm thuốc, tối theo ông học vài kỹ năng nhỏ lẻ xong về ngủ. Sau 3 thàng y ngồi dưới thác đã hơn 4 tiếng vẫn tỉnh táo.
Không biết có phải do ngâm thuốc hay không mà bị thác nước rèn như thế mà người chả thấy to ra hay chắc hơn. Mà người y càng thêm thanh mảnh, dẻo dai hơn. Y cũng rất bất lực khi nhìn mình trong gương. Càng ngày càng thêm nữ tính hơn. Ngoài việc không có ngực ra thì y bây giờ nhìn không khác gì một thiếu nữ cả. Y bất lực.
Hôm nay, Tịnh Hoà từ dòng nước đi ra, Tịnh Ngọc bảo
- Bắt đầu từ mai con không cần đến thác nước tu luyện nữa. Bây giờ đổi theo ta đến đây.
Tịnh Hoà chạy đi thay quần áo mới. Theo Tịnh Hoà đến giữa một biển hoa nhỏ màu trắng tình.
- Đây sẽ là nơi con tu luyện tiếp theo. Hoa này tên mê hồn, sẽ làm cho người gần nó bị ảo giác. Con cần tu luyện ở giữa đám hoa này mà không bị mê hoặc, nhớ là vẫn không được vận dụng hồn kỹ. Tự con phải biết được đâu là thật và đâu là ảo giác.
Tịnh Ngọc giải thích cho Tịnh Hoà nghe và đưa ra yêu cầu tiếp theo mà y phải hoàn thành.
Tịnh Hoà đành đi vào giữa biển hoa. Khi đến giữa những đoá hoa trắng nhỏ này, Tịnh Hoà chỉ cảm thấy xung quanh bắt đầu có sương mù che khuất tầm nhìn.
Khi sương mù tan đi. Tịnh Ngọc đã không còn ở đây nữa, chỉ còn y đứng giữa biển hoa.
Tịnh Ngọc đang chưa hiểu rõ thì một tiếng sột soạt truyền tới. Trước mắt y dần suất hiện những con Phong Lang, chúng gầm gừ vây xung quanh y. Tịnh Hoà không rõ đàn phong lang này là thật hay giả. Khi y còn đang phân vân thì một con phong lang gầm lên, tấn công về phía y.