Về phái Tịnh Hoà bây giờ, y đã tiếp sát rất gần bông hoa to lớn kia. Càng gần vị trí của bông hoa, y ngửi thấy một mùi thơm thanh mát nhẹ nhàng. Tịnh Hoà dừng trên một cành cây cao, y lắc người tránh những chùm rễ, quan sát bông hoa kia ở khoảng cách gần.
Bông hoa nhìn gần còn to hơn nhiều so với tưởng tượng của y, mỗi cánh hoa của nó đường kính cũng phải gần một mét, nhìn qua bông hoa cũng phải có hơn năm mươi cánh, bên dưới bện những chiếc lá to bảng, thân của hoa to lớn, rắn chắc, như một thân cây cao cỡ vừa. Nó hình dáng rất giống một bông hồng to lớn, cả bông hoa đều là màu bạch sắc óng ánh. Mùi thơm mà y ngửi thấy chính là từ nó toả ra. Nó là một bông hoa xinh đẹp mà kiều diễm, nếu y không theo học với Đại sư thì y cũng chưa chắc biết bông hoa này là gì.
Đừng nhìn nó chỉ là bông hoa mà nghĩ nó vô hại. Không hề, nó là một trong những hồn thú thực vật mang tiếng xinh đẹp nhưng tà ác.
Bông hoa này có tên gọi rất đơn điệu: Bạch sắc hoa hồng, là hồn thú hệ thực vật dạng bông hoa. Giống của chúng cũng rất ít ỏi, nguyên nhân là hồn thú hệ thực vật muốn phát triển còn khó hơn hồn thú động vật, khi chúng chưa trưởng thành, chúng chỉ là một bông hoa nhỏ bé bình thường lại mang một màu thuần trắng, rất dễ bị coi là thức ăn của hồn thú ăn cỏ, hoặc bị các loại hồn thú đi qua giẫm đạp do đó chúng mới ít ỏi như vây. Nhưng chỉ cần cho nó phát triển khoảng hơn nghìn năm thì xung quanh nơi nó mọc sẽ không còn một loài cây nào mọc được, và nó trở thành một ác thú chính thích. Nó toả ra mùi thơm làm đất đá xung quanh dính đầy mùi hương của nó, làm ức chế các loài cây khác không thể mọc lên, làm những hồn thú ngửi thấy mùi hương tiếp cận nó cũng sẽ bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của nó mà bị nó lợi dụng những sợi rễ đâm xuyên qua, thành chất dinh dưỡng cho nó phát triển. Mùi hương của nó có khả năng làm cho đối tượng ngửi phải lâm vào ảo giác. Không chỉ thế, trên cánh và lá của nó có độc, chỉ cầm chạm nhẹ cũng sẽ bị trúng độc làm cho cơ thể hoàn toàn mất hết sức lực không thể cử động. Rễ của nó cũng rất phiền phức, tùy vào số năm của Bạch sắc hoa hồng mà số rễ của nó sẽ nhiều lên, lại sắc bén như dao, dễ dàng cắt đứt hoặc xuyên thủng con mồi mà nó nhắm tới. Với cả gϊếŧ nó cũng không đơn giản. Muốn gϊếŧ được nó thì có hai cách:
Cách một phải đốt nó với ngọn lửa lớn, có sức nóng như ngọn lửa từ võ hồn tà hoả phượng hoàng của Mã Hồng Tuấn thì may ra mới thiêu được nó, nhưng ngọn lửa thông thường không thể làm nó tổn thương.
Cách hai phải đâm và tiêu hủy được tâm của nó, ý đơn giản là phải để nó mở bung cánh hoa hoặc tách cánh hoa của nó ra rồi phá hủy tâm hoa.
Nghe cách này đơn giản hơn cách một, nhưng nó luôn bọc lấy tâm hoa, làm sao muốn mở là mở được.
Tâm hoa chính là đài hoa màu xanh non nằm ở giữa bông hoa.
Tịnh Hoà cực kỳ đau đầu, y chỉ đi lạc chút mà cũng có thể lạc vào địa bàn của hồn thú này. Đã thế nó còn coi y là con mồi không chịu buông thả.
Ai biết bông hoa này bao nhiêu năm, địa bàn lại rộng bao nhiêu đây.
Y phải dụ nó mở cánh hoa ra, nếu không thì chỉ có chờ chết.
Tịnh Hoà mau chóng lấy một chiếc mặt nạ đeo lên, mặt lạ có thể ngăn cách tạm thời mùi hương của bạch sắc hoa hồng, nhưng cũng chỉ ngăn cách trong khoảng một nén hương mà thôi.
Y tay cầm kiếm, tay cầm dao nhỏ (là chùy thủ nhưng mình viết thành dao nhỏ cho thuần việt) nhảy xuống, liên tục chém đứt những chiếc rễ đang tấn công y.
Y tiến sát đến trước bông hoa, gọi võ hồn sử dụng năng lực thứ hai của hồn hoàn thứ nhất, tiếng đàn vang lên sương lạnh vờn quanh, thẩm thấu vào những chiếc rễ làm chúng đông cứng, tạm thời có không thể làm phiền y. Y lấy một lọ mở nắp hắt lên bông hoa. Dung dịch từ lọ văng ra rơi trên cánh hoa tạo tiếng xèo xèo, cả bông hoa rung lên giữ dội, những chiếc lá đang yên dưới cánh hoa bỗng vươn ra, đánh về phái y. Những chiếc lá rất dài, đánh về phái y làm y tránh né có chút trật vật.
Tịnh Hoà vừa gẩy cầm vừa huy kiếm đỡ đòn đánh từ những chiếc lá đang đánh tới. Những chiếc lá như những thanh đao chém liên tục về phía y, đồng thời dưới chân y cũng bắt đầu rung chuyển, những chiếc rễ từ mặt đất lao lên, y nhảy lên cuộn trọn cơ thể rơi xuống lăn mạnh sáng bên tránh thoát công kích từ những chùm rễ.
Y đang chờ cho dung dịch ăn mòn sâu vào trong bông hoa, chỉ cần như thế là y có cách gϊếŧ chết được nó.
Bên Đường Tam không tốt hơn bên y là mấy, hắn phải rất vất vả mới có thể gϊếŧ được con nhân diện ma chu. Lúc hắn đang ngồi điều hoà lại nội thương trong cơ thể, thì hai bà cháu hắn gặp phải lúc trước lại xuất hiện, lầm này còn có thêm một lão nhân nữa, có vẻ chính là vị Long công mà lúc trước chưa kịp gặp.
Long công Xà bà cùng Mạnh Yên Nhiên (tên cô cháu gái) lại gây khó dễ cho Đường Tam, y bảo hắn lại cướp mất hồn thú của họ. Đường Tam chỉ có thể giải thích rằng hắn gϊếŧ con nhân diện mà chu này chỉ vì phong về. Đang lúc ba người đang muốn làm khó dễ Đường Tam thì Triệu Vô Cực dẫn theo đám Đái Mộc Bạch chạy tới. Hai bên giằng co không chịu nhường nhau, Triệu Vô Cực đành mời Long công Xà bà sang bên nói chuyện, mới khiến hai người bỏ qua. Mạnh Yên Nhiên không đồng ý thách đấu ném phi tiêu với Đường Tam, kết quả thua cuộc đành rời đi.