Lục Thiếu Sủng Cô Vợ Nhỏ

Chương 36: Tôi còn có Lục Đình Quân và Lục gia

Kì Phong cứ nghĩ rồi lại thở dài, ai bảo an sinh ra trong Kì gia làm gì, ai bảo anh là người đến sau. Có lẽ đời này kiếp này anh và cô không có duyên với nhau, mong là kiếp sau cô sẽ không hận anh như vậy

" Vi Vi, có phải anh chết đi thì em sẽ vui vẻ không?"

Anh mấp mô cất giọng rất khẽ, đáp lại anh chỉ là một khoảnh âm thanh im lặng không một tiếng động. Kì Phong lắc đầu bật cười tự chế giễu bản thân

" Các người làm gì vậy? Các người là ai?"

Người nói chính là Nhạn Hồi, cô ta đang lớn tiếng ngăn cản những người thanh niên to lớn đang đập phá những đồ đạc trong văn phòng của cô ta

" Rốt cuộc là ai sai bảo các người đến đây? Các người có biết tôi là ai không? Đυ.ng vào tôi, các người đã nghĩ rõ kết quả chưa?"

Nhạn Hồi vẫn là Nhạn Hồi vẫn kiêu căng cứ tự cho bản thân là người cao quý có Kì gia sau lưng chống đỡ chẳng sợ ai

" Cô Nhạn, chúng tôi làm thì đã sao? Cô nghĩ Kì gia sẽ tiếp tục hậu thuẫn cho cô mãi mãi sao?"

Người đàn ông xăm full tay đi đến trước mặt cô mở miệng cười khinh bỉ :" Cô Nhạn, là cô không biết tự lượng sức mình mà đυ.ng vào tổ ong vò vẽ"

" Cái gì?"

Trong đầu Nhạn Hồi vô thức không nhớ rõ bản thân đã đυ.ng chạm những ai. Hầu hết đều là các cô tiểu thư trong thành phố này thôi. Nhưng mà gia thế bọn họ đều không được như cô. Vậy tổ ong vò vẽ mà bọn họ nói rốt cuộc là ai? À, là Triệu Lan Nhi sao? Nhưng mà cô ta thì có quyền lực gì chứ

Chẳng lẽ Lục Đình Quân đang trả thù giúp cô ta? Không thể nào, nếu là anh thì sẽ quang minh chính đại kêu người đến chứ không phải chỉ đập phá như vậy

" Rốt cuộc là người nào?"

" Là tôi"

Nhạn Hồi xoay người nhìn qua chỗ vừa phát ra tiếng nói. Đồng tử của cô ta co rút lại như không tin sự thật đang diễn ra

Người kia chính là Triệu Lan Nhi mà cô ta khinh thường đây sao? Chẳng phải Nhϊếp gia đã phá sản rồi sao? Cô ta cũng rời bỏ Triệu gia còn gì? Cô ta ỷ mình là vợ của Lục Đình Quân sao?

Nghĩ đến đây, ánh mắt của Nhạn Hồi lại chuyển sang khinh thường :" Triệu Lan Nhi, cô đến chỗ tôi gây chuyện không sợ người khác biết sao?"

" Nếu tôi sợ người khác biết rồi đánh giá cô hay sao?"

Triệu Lan Nhi cười khinh thường :" Nếu tôi sợ người khác biết thì đã không chọn thời gian vào ban ngày"

" Rốt cuộc tôi và cô có thù oán gì? Tại sao lại đến chỗ tôi gây sự chứ?"

Nhạn Hồi vẫn tỏ ra bản thân bị oan ức mà lên tiếng trách móc

" Thù oán? Chẳng phải cô Nhạn đây là người kiếm chuyện với tôi trước hay sao? Cô đừng tưởng tôi không biết, cô cho đám bạn cấp 3 của mình đến quán bar của tôi trò chuyện. Mục đích để câu chuyện đó lọt vào lỗ tai của tôi, sau đó gây ra những hiểu lầm cho vợ chồng của tôi "

Gương mặt Triệu Lan Nhi càng lạnh lùng hơn :" Cô Nhạn những việc trên chỉ là không có gì thôi sao? Đừng tưởng có Kì gia chống lưng thì tôi sẽ không dám làm gì cô"

" Thì sao chứ? Vốn dĩ Lục Đình Quân thuộc về tôi. Tôi chỉ muốn lấy lại những thứ thuộc về bản thân mình, không được sao?"

Bị cô chặn hết đường nói, Nhạn Hồi đành trơ trẽn mà nói ra mục đích của bản thân. Đã vậy còn không biết ngại mà nhận chồng người khác là của bản thân mình

" Không có Lục Đình Quân nào là của cô cả. Nhạn Hồi tôi nhắc cho cô nhớ, tên vợ của anh ấy trên giấy kết hôn là tôi chứ không phải cô. Rốt cuộc anh ấy của ai, pháp luật mới rõ nhất"

Triệu Lan Nhi hất gương mặt đắc ý nói tiếp :"Bỏ qua những chuyện đó cũng được nhưng Nhạn Hồi, cô từng nghĩ những chuyện ở nước ngoài của cô sẽ được truyền đến tai của Lục Đình Quân chưa? Nếu anh ấy biết được sẽ đồng ý bên cô sao?"

" Cô ..."

" Cô Nhạn, cô nghĩ tôi không nói thì anh ấy sẽ không thể điều tra được sao? Cô đừng quên anh ấy là ai?"

Nhạn Hồi nghe lời nói của cô mà tức điên lên:" Đắc ý gì chứ? Dù sao cô cũng chẳng xứng với anh ấy. Bây giờ cô không có Nhϊếp gia và Triệu gia hậu thuẫn để xem cô có thể làm gì tôi "

" Cô Nhạn, hình như cô đã quên một thứ rồi. Bên cạnh tôi còn có Lục Đình Quân và Lục gia chống lưng. Kì gia của các người có thể làm gì được Lục gia chứ? Như thế con kiến đυ.ng phải con voi vậy, ha ha ha ha "

Triệu Lan Nhi nhìn vẻ mặt tức điên mà không thể làm gì được cô của Nhạn Hồi mà bật cười thích chí