Sau khi xuất viện, Uất Lam đồng ý ly hôn, nhưng yêu cầu được đưa bé Nam đi. Nếu Lục Chiến Thâm không trả bé Nam cho cô, cô sẽ không ký vào thỏa thuận ly hôn.
Nhiều lần đến tìm Lục Chiến Thâm nhưng đều không gặp, trợ lý anh ta nói, Lục Chiến Thâm đã lên thành phố công tác.
Chiều hôm đó, Uất Lam nhận được một cuộc gọi video, do Ôn Như Họa gọi đến. Trong video, Ôn Như Họa đang cầm một cây kim nhọn đâm vào người bé Nam, bé Nam khóc đến khàn cả cổ họng.
Uất Lam nhìn thấy mà toàn thân run rẩy, ngay lập tức cô hét lên với Ôn Như Họa. “Ôn Như Họa, cô định làm gì? Cô dám động đến bé Nam, tôi sẽ không tha cho cô đâu!”
“Nếu ngày nào cô chưa đồng ý ly hôn, tôi sẽ lấy kim đâm thằng con hoang này ngày đó. Tối qua, tôi không cho nó ăn cơm, bây giờ nó đói đến mức nói không ra hơi luôn đó. Uất Lam, cô cứ thử đi, cô cũng có thể nói cho Chiến Thâm biết, xem thử anh ấy có giúp cô không. Người mà anh ấy ghét nhất chính là cô và thằng con hoang này!”
Uất Lam đau đớn quỳ dưới nền nhà, nghiến chặt răng: “Tôi ký, tôi ký. Tôi sẽ hứa với cô bất cứ điều gì, cô đừng làm tổn thương bé Nam, nó còn nhỏ, chưa hiểu chuyện gì. Nếu cô có oán hận gì, hãy nhắm vào tôi, đừng làm tổn thương con tôi.”
Uất Lam chẳng thiết tha gì nữa, bé Nam hiện đang ở nhà họ Lục, cô không được phép đặt chân vào, Lục Chiến Thâm không cho cô gặp bé Nam. “Ôn Như Họa, tôi cầu xin cô, đừng làm tổn thương bé Nam, tôi sẽ ký liền.”
“Tốt.” Ôn Như Họa bỏ cây kim trong tay xuống, nói vào điện thoại. “Tôi muốn cô, khi ký tên phải nói với luật sư, chia đôi tài sản.” Như vậy sẽ làm cho Lục Chiến Thâm càng căm ghét Uất Lan hơn. Chiến Thâm ghét nhất là hạng phụ nữ tham lam.
Bằng cách này, cô ta, Ôn Như Họa, sẽ là bà Lục một cách danh chính ngôn thuận rồi.
“Được.” Uất Lam gật đầu, yêu cầu gì cô cũng sẽ hứa.
Tối hôm đó.
Lục Chiến Thâm đã từ thành phố quay về. Từ chiều, sau khi nghe trợ lý nói rằng Uất Lam đã đồng ý ly hôn, hơn nữa lại yêu cầu chia đôi tài sản, anh ta bực bội đến không chịu nổi, nên lập tức bay về.
Cô ta luôn miệng nói yêu mình, nhưng chỉ nói miệng thôi, lại có quan hệ lén lút với Hà An Bạch, còn vì Hà An Bạch mà chủ động đề nghị ly hôn với mình.
Cô ta luôn miệng nói rằng bé Nam là con của họ, bây giờ mới kiên trì vài ngày thì đã bỏ giữa chừng.
Cuối cùng cũng đã lộ rõ bộ mặt tham lam, chẳng qua chỉ tham thú tài sản của nhà họ Lục, còn mạnh miệng đòi một nửa tài sản.
Loại phụ nữ này, bộ mặt quả thật đáng sợ.
-----
Uất Lam đã bị đuổi ra khỏi biệt thự, cô cũng không nhận được một nửa tài sản đó. Lục Chiến Thâm không gặp cô, chỉ cử luật sư đến.
Cô không còn lòng dạ nào để nghe những lời luật sư nói, đại khái là nói cô nɠɵạı ŧìиɧ trước, nên cô không được nhận bất kỳ tài sản nào. Cuối cùng, Uất Lam cũng lặng lẽ ký tên.
Luật sư hỏi cô có ý kiến gì không?
Uất Lam chỉ lắc đầu trong im lặng.
Trước khi rời đi, Uất Lam muốn dọn dẹp mọi thứ một chút. Luật sư nói: “Cô Uất Lam, những bộ quần áo và trang sức lộng lẫy này, đều được mua cho cô bằng tiền của nhà họ Lục, cô đã nɠɵạı ŧìиɧ, không được đem theo thứ gì cả.”
Uất Lam gật đầu, đặt cái vali trong tay xuống, nhìn lại nơi cô sống trong hai năm qua một lần nữa. Một bộ quần áo cũng không đem theo, đi người không ra khỏi nhà.
“Alo, Ôn Như Họa, tôi đã làm theo những gì cô dặn rồi. Bây giờ Lục Chiến Thâm càng kinh tởm tôi hơn rồi. Cô đã hứa với tôi, sẽ cho tôi gặp bé Nam.”
Sau đó, một cuộc gọi video được gọi đến. Uất Lam đứng ở một góc tường gió lùa lạnh ngắt, nhìn bé Nam đang ngủ say bên trong video, nước mắt không thể ngừng chảy. Bé Nam, con của cô…
“Uất Lam, con đ* như cô, nếu cô còn dám quyến rũ Chiến Thâm nữa, tôi nhất định sẽ rạch nát mặt của đứa con hoang này, sau đó ném nó đi cho chó ăn!”
Uất Lam dựa vào góc tường, từ từ ngồi xuống. Đối mặt với những lời đe dọa như vậy, cô đã không còn sức để phản kháng nữa, cô chỉ nói: “Chỉ cần cô không làm tổn thương con của tôi, cô muốn tôi làm gì cũng được.”