___________Đồn cảnh sát thành phố B 18:00
"Xin lỗi ngài vì sự chào đón không được chỉnh chu này".
"Không cần phải quá vậy đâu cảnh sát trưởng dù sao tôi cũng chỉ là cảnh sát đặc nhiệm có danh hiệu chút thôi".
Ừm đúng vậy anh chỉ là cảnh sát đặc nhiệm nhưng chức với quyền lại ngang hàng với thiếu tướng. Không đúng anh ta phải là thiếu tướng rồi nhưng lại thích làm nhiệm vụ của cảnh sát đặc nhiệm. Cảnh sát trưởng chỉ biết phun tào trong lòng.
Hôm nay đồn cảnh sát trông bận rộn hơn bình thường, dù sao thành phố B tỷ lệ tội phạm cao nên cũng là điều hiển nhiên nhưng chưa từng thấy vội vàng như hôm nay.
"Mọi người thật bận rộn" :Cậu trợ lý theo bên cảm thán một câu.
Cảnh sát trưởng liền đáp lời: "Thật ra có một vụ án không tính là quá nghiêm trọng nhưng lại gây sức ép không chỉ với dư luận công chúng mà còn từ phía chính quyền bên trên bởi nạn nhân là tiểu thư/công tử nhà tài phiệt".
Đi đến khu vực điều tra liền nghe thấy những lời phân công:
"Hãy áp mọi truyền thống bên ngoài xuống đi, đừng để lộ quá nhiều thông tin với phóng viên dù sao vẫn chưa điều tra rõ tội phạm..."
Trác Hi Tùng híp mắt bước đến chào: "Chú Tịch lâu không gặp"
"Thiếu tướng". Đội trưởng đội điều tra liền dừng công việc mà hô chào thật to cùng tác phong quân đội.
"Có làm ảnh hưởng công việc của chú?"
"Không thưa thiếu tướng dù sao tôi cũng chỉ chuẩn bị đi tra khảo tội phạm, tội phạm lần này có chút đặc biệt"
"Hửm là vụ án 3 mạng người mới nổi?"
"À đúng vậy"
Cảnh sát trưởng thấy Trác Hi Tùng có hứng thú liền quay sang bảo đội trưởng Tịch đưa ngài đi sát hạch tội phạm.
Trác Hi Tùng không từ chối dù sao anh có chút tò mò tin tức luôn bên tai từ ngày hôm qua đến giờ.
Vừa đi đến khu vực tra khảo đội trưởng Tịch vừa nói thêm về vụ án:
"Tội phạm vừa đủ 18 ngày hôm qua, gϊếŧ tổng cộng là 3 người...một cái phân xác, hai là đúc thành tượng triển lãm..."
Trác Hi Tùng một bên lật sổ tay tài liệu thư ký đưa một bên nghe chú Tịch nói có khi anh cũng chả để tâm. Việc của thiếu tướng anh bận rộn và trọng yếu hơn nhiều. Vì tò mò thôi chứ mấy vụ nhỏ con này không phiền anh nhúng tay.
Bước vào căn phòng khảo sát, phía trước là một lớp kính thủy tinh dày cộp. Thông qua lớp kính hiện nên nửa khuôn mặt của người thiếu nữ, làn da trắng nõn càng nổi bật trên mái tóc đen, đôi mắt tinh nghịch lấp lánh nhìn đăm đăm vào cây bút đang lăn, đôi môi đỏ mọng đang chề ra trông như một đứa trẻ đang làm nũng nhìn vào không ai có thể nghĩ đến đây là một kẻ gϊếŧ người nguy hiểm.
Trác Hi Tùng sững người trong vài giây nhìn chằm chằm người sau lớp kính.
Giống như cảm nhận được ánh mắt của ai đó cô gái trong chiếc váy trắng ngẩng đầu lên chạm mắt với thiếu tướng.
Cô liền bật cười:
"Thật may mắn, con số 3 đưa anh đến gặp em"
Quyển sổ trên tay Trác Hi Tùng rơi xuống đất một tiếng *cộp*
Anh giật mình thốt lên:
"Phương Hoạ Linh"
"Sao em lại ở đây..."