Ánh mắt chú Thắng dần dần nghiêm nghị lại, không còn vẻ hoà nhã như vừa rồi.
"Cô Phương lập biên bản".
*Tít tèo tí tèo*
"Sao thế!? Có vụ gì ở làng mình à đông cảnh sát vậy".
"Tôi cũng không biết nữa họ lên núi Suji hết rồi chả biết là đào cái gì trên đó".
Cùng lúc_______ 16:00
Tại sân quảng trường trưng bày.
"Mọi người tránh đường nào, tránh đường nào".
"Cẩn thận chút, đặt bức tượng ở đây này".
"Wow mẹ ơi nó đẹp quá".
Những người xung quanh đã lấy điện thoại ra để chụp lại bức tượng trước mặt dù nó còn chưa lắp đặt xong.
Bức tượng được mạ vàng sang trọng và nhã nhặn, khắc hoạ rõ nét từng chi tiết trên khuôn mặt và dáng người của 1 người đàn ông và 1 người phụ nữ. Họ quấn quýt lấy nhau cùng giang rộng tay ra như khao khát một tình yêu thật sự, mọi biểu cảm đều chân thực sống động đến lạ.
Cậu nhân viên sau khi kê bức tượng vào đúng vị trí thì anh thấy tay mình dính một chút chất lỏng đặc sệt có mùi tanh nồng, quay qua nhìn vào vị trí để tay vừa rồi anh liền thốt lên:
"Chết rồi anh ơi nó bị nứt.."
Cậu nhân viên chưa dứt lời thì bức tượng đã vỡ toạc ra làm hai, thứ chất lỏng màu đen chảy ròng ròng bắn tứ tung vào những người đứng gần xung quanh. Bầu không khí quảng trường lúc này ngưng đọng khi họ phải chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng trước mắt.
"A A có máu, có người chết, cứu với".
Cả quảng trường lúc ấy loạn thành một đoàn.
_____________
15:00 Đồng hồ treo tường đang hiển thị con số *tích tắc tích tắc*
"Căn cứ vào điều 152 Bộ luật hình sự lời khai của người tự thú". Chú cảnh sát nghiêm giọng tra hỏi.
Cô gái nhỏ vẫn ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế, đôi môi vẫn chúm chím cười không hề sợ sệt nhẹ giọng đáp:
"Cháu đã gϊếŧ 3 người, người thứ nhất là bạn học của cháu cậu ấy tên Đỗ Mỹ Linh, vị trí thân thể của cậu ấy đang ở ngọn đồi Suji làng Minh Tự".
"2 người còn lại là một cặp đôi rất đẹp, tình yêu của hai người ấy làm cháu thật ghen tị. Cháu mong rằng kiếp sau họ vẫn sẽ là một đôi chim sa cá mặn, vị trí thân thể của họ ở quảng trường trưng bày thành phố B nhưng giờ họ vẫn chưa đến đó đâu, cần 1 tiếng nữa cơ ạ".
Cô Phương đang cầm bút ghi lại lời cô bé nói cũng không nhịn được mà rùng mình, tại sao lời nói đáng sợ như vậy lại có thể thốt ra nhẹ nhàng đến thế.
Trong lúc chờ đợi Phương Hoạ Linh nhàm chán chống cằm ngắm nhìn cái nắng chói chang buổi trưa hè.
"Cậu biết không, con số 3 là con số may mắn của tớ đấy".
"À ừm". Cậu tân cảnh sát giật mình đáp lời.
"Hãy chúc may mắn cho tớ đi".
"Hả sao cơ?" Cậu tân cảnh sát còn chưa hiểu ý thì cơn gió mùa hạ thổi bay những trồng giấy trên bàn.
Thứ đọng lại trong tâm trí của cậu lúc bấy giờ chỉ còn là mái tóc đen của cô gái bay trong gió và mùi hương hoa nhài thoang thoảng lẫn trong không khí mà thôi.