Trồng Trọt Dưỡng Phu Lang [Nữ Tôn - NP]

Chương 52: Lý Duy

Chương 52 Lý Duy

Editor: Ái Tuyết

Như vậy cũng để hai người Khấu Nam Trúc bớt việc, không cần phải chạy đến từng cửa hàng, trực tiếp đi Lý phủ tìm đương gia Lý gia Lý Duy là được.

Đại môn Lý phủ rất nổi bật, tường đỏ ngói xanh khí phái, trước cổng có hai hạ nhân trông coi ăn mặc ngay ngắn sạch sẽ. Lúc làm việc cũng không chậm trễ, sau khi nghe xong lời Khấu Nam Trúc nói lập tức đi vào bẩm báo, không đến một lát sau đã mời hai người vào Lý phủ.

Lý Duy đi đến từ xa đã đem trên dưới hai người đánh giá qua một lượt, đặc biệt là cây trâm trên đầu Bối Bác Văn, ánh mắt nàng ta dừng lại vài giây.

Cây trâm kia là Khấu Nam Trúc mang về từ Thịnh thị, Lý Duy vừa nhìn liền biết không phải vật phàm, biểu tình trên mặt đối với hai người càng nóng bỏng thêm vài phần.

“Hai vị khách quý mau ngồi đi.”

Ánh mắt Lý Duy khiến Khấu Nam Trúc không vui lắm, cho nên cũng không chút khách khí, trực tiếp ngồi xuống.

Nào ngờ tư thái tự tin dứt khoát này ngược lại khiến biểu tình trên mặt Lý Duy càng thêm nhiệt tình. Tự cho rằng Khấu Nam Trúc có thân phận bất phàm, nên mới có sự tự tin thanh lãnh như vậy.

Nếu có thể leo lên người này, chỗ tốt cho Lý Duy nàng ta tất nhiên sẽ không thiếu. Nghĩ đến đây, nhanh chóng phân phó hạ nhân đem lá trà tốt nhất trong Lý phủ lấy ra.

Không thể không nói bản lĩnh tự não bổ của Lý Duy thật sự rất lợi hại.

“Mau đi đem Long Tỉnh tốt nhất trong nhà kho pha dâng lên!”

Khấu Nam Trúc đã sớm khát, đợi đến khi hạ nhân bưng lên, trực tiếp uống cạn một ly, Lý Duy đứng xem thôi đã thấy thịt đau. Long Tỉnh kia nàng ta chỉ có một hộp, ngày thường đều không nỡ đem ra uống.

Một ly xuống bụng, giọng nói Khấu Nam Trúc cũng không hề thay đổi, nói thẳng ra mục đích hôm nay tới. “Lý chưởng quầy, hôm nay chúng ta tới phủ bái phỏng là có sinh ý muốn cùng ngươi làm.”

Lý Duy đang cảm nhận tư vị thịt đau cũng phản ứng lại: “Cái sinh ý gì?”

“Chúng ta là người của Khấu Thị Lương Du trấn trên, hiện tại có bán một loại dầu mè, trấn trên cơ hồ mọi nhà đều biết, nhưng ở thôn Thiên Trì, chúng ta lại không có mở cửa hàng, cho nên muốn tìm một cửa hàng hợp tác tiêu thụ.”

Bối Bác Văn nói, đem chai dầu mè lấy ra.

Thời điểm nghe được hai chữ "dầu mè", ánh mắt Lý Duy lóe lên một chút, vội vàng tiếp nhận bình nhỏ cẩn thận ngửi một chút, ngửi xong còn vói ngón tay vào chấm một chút dầu mè bên trong.

Quả thật là dầu mè!

“Hai vị có điều không biết, cửa hàng lương du ở thôn Thiên Trì đều là do Lý Duy ta mở. Cho nên hai vị tới tìm ta cũng coi như là tìm đúng người.”

Ánh mắt Lý Duy đã làm Khấu Nam Trúc hiểu rõ, nàng ta khẳng định còn có chuyện muốn nói, nên không vội tiếp lời, chờ nàng ta nói tiếp.

Lý Duy cho rằng sẽ nghe được lời nói khen tặng, không nghĩ tới đợi nửa ngày hai người thế nhưng cũng không có ý tiếp lời. Lý Duy ho khan một chút: “Không biết hai vị muốn hợp tác như thế nào.”

“Khấu Thị Lương Du chúng ta bán ra với giá 70 văn một lít. Cung ứng hàng hoá cho nhà khác đều dựa theo giá 60 văn một lít, nhưng yêu cầu mỗi lần các ngươi lấy hàng ít nhất phải nhập một trăm lít.”

Tròng mắt Lý Duy chuyển động: “60 văn quá đắc đi, mỗi lít ta chỉ có thể kiếm lời được 10 văn, huống hồ dầu gia vị này trước kia chưa từng xuất hiện, sợ là không bán được.”

Vẻ mặt Lý Duy khó xử, tựa hồ đối với vụ hợp tác này cũng không vừa lòng.

Khấu Nam Trúc cười.

“Lý chưởng quầy, nếu ngươi nói chính xác đây là dầu gia vị, nói vậy trước đó ngươi cũng biết đây là dầu mè đi.”

Lý Duy sửng sốt, khoảng thời gian trước nàng ta vừa vặn đi trấn trên, cho nên đối với dầu mè này cũng không xa lạ, mấy ngày nay còn đang cân nhắc suy nghĩ muốn bán dầu mè ở thôn Thiên Trì, nào ngờ đúng lúc gặp hai người Khấu Nam Trúc tìm tới cửa.

Nàng ta vốn cho rằng hai người là quý nhân gì đó, ai biết thế nhưng chỉ là người của cửa hàng gạo và dầu ở trấn trên, tính ra cũng coi như là đối thủ cạnh tranh.

Nhưng hôm nay tất cả cửa hàng ở thôn Thiên Trì đều là của nàng ta, hai người Khấu Nam Trúc muốn bán ở thôn Thiên Trì, cũng chỉ có thể cùng mình hợp tác.

“Ta trùng hợp biết đến dầu mè, chẳng qua các ngươi ra giá cung ứng quá cao, số lượng người mua ở thôn Thiên Trì không thể so với trấn trên, tất nhiên sẽ rất khó tiêu thụ. Nga, nhưng nếu, các ngươi nguyện ý hạ thấp giá cung ứng, ta khẳng định nguyện ý hợp tác cùng các ngươi.”

Lý Duy này quả nhiên muốn hạ giá, cho rằng thôn Thiên Trì chỉ có một nhà nàng ta mở cửa hàng, nghĩ nàng không có biện pháp sao?

“Giá cả chúng ta không thể hạ.” Hai người Bối Bác Văn cùng lúc mở miệng nói.

Lý Duy thế nhưng cảm thấy mình nắm chắc phần thắng, tất cả cửa hàng lương du ở thôn Thiên Trì đều thuộc Lý gia nàng ta: “Ta là làm ăn buôn bán, nếu làm ăn lỗ vốn mà nói, ta tất nhiên sẽ không làm. Các ngươi ra giá như thế nào ta không thể cứ như vậy chấp thuận, nếu các ngươi không thể hạ giá, vậy thứ Lý mỗ không thể hợp tác cùng các ngươi.”

“Vậy Lý chưởng quầy muốn giá cung ứng thế nào?”

Lý Duy cho rằng Khấu Nam Trúc nhả ra, lộ ra nụ cười đạt được mục đích.

“20 văn một lít, ta có thể suy xét lại một chút.”

Khấu Nam Trúc cười như không cười nhìn nàng ta: “Lý chưởng quầy cảm thấy không có ngươi mua thì ta không thể bán được sao? Dầu mè của ta thật sự cũng không thiếu người mua. Trước khi đến thôn Thiên Trì, ta đã sớm đi qua các thôn khác.

Có thể nói hiện tại trừ bỏ thôn Thiên Trì các ngươi không có dầu mè, những nơi khác đều có. Thôn Thiên Trì cách các thôn khác không xa mấy, thôn dân bỏ ra hai văn tiền ngồi xe bò cũng có thể đến đó.”

Sắc mặt Lý Duy cứng đờ: “Khấu nương tử đây là có ý tứ gì?”

Khấu Nam Trúc cũng coi như đang uy hϊếp, bất quá lời nàng nói cũng là thật, thôn dân nếu thật sự muốn ăn dầu mè, bỏ hai văn tiền đi thôn kề cũng có thể mua được.

Hơn nữa cửa hàng lương du đều giống nhau, thôn dân đã bỏ tiền đi thôn kề mua dầu mè, cũng sẽ thuận tiện đem những đồ vật cần thiết khác mua cùng luôn.

Này đối với Lý Duy mà nói chính là tổn thất lớn.

“Ý của ta vẫn 60 văn một lít, một văn cũng không bớt, nếu ngươi nguyện ý thì hợp tác, thời điểm bán ra ngươi còn có thể ăn mỗi lít 10 văn. Nếu không muốn hợp tác, không sao cả, sau này ngươi đi mua giá đúng 70 văn.”

“Khấu nương tử làm ăn buôn bán cũng không cần bức bách như vậy, làm ăn buôn bán phải chú ý ân tình một chút, cho dù hợp tác không thành thì tình nghĩa cũng còn đó. Lúc các ngươi tới ta xem các ngươi như thượng khách chiêu đãi, hiện tại một chút tình cảm ngươi cũng không giữ lại cho ta a.”

Khi Lý Duy nàng ta nói ra khỏi miệng 20 văn một lít, sao không nghĩ đến ân tình, tình nghĩa gì trong đó đi?

“Lý chưởng quầy rốt cuộc là thật tình hiếu khách hay là muốn vớt chỗ tốt từ trên người chúng ta? Nói vậy trong lòng Lý chưởng quầy rõ ràng nhất, nếu đã không hợp, khó lòng hợp tác. Cáo từ!”

Khấu Nam Trúc dẫn theo Bối Bác Văn rời khỏi Lý phủ, Lý Duy phía sau biểu tình trên mặt có thể nói là dữ tợn.

“Nhìn cây trâm trên đầu vị phu lang kia còn tưởng rằng đại nhân vật gì đó, kết quả chỉ là một chưởng quầy nho nhỏ của cửa hàng lương du ở trấn trên. Thế nhưng cũng dám nói với ta như vậy, sợ là đã quên bản thân đang đứng trên địa bàn của ai!”

Hạ nhân bên cạnh nhanh chóng khuyên bảo: “Chưởng quầy, không nên kết thù, phương pháp chế biến dầu mè này trừ bỏ Khấu Thị Lương Du ra những người khác đều không biết. Doanh số dầu mè như thế nào chúng ta cũng đều biết, đó không phải chỉ vài con số.”

Lý Duy nghe xong, biểu tình trên mặt mới thu liễm: “Này cũng đúng, ngày mai ta sẽ tới cửa xin lỗi, chờ sau khi ta tìm ra phương pháp chế biến dầu mè thì....”

Lý Duy không biết ngũ quan Khấu Nam Trúc không giống với người thường, cho dù hai người đã đi xa, lời nàng ta nói một chữ cũng không sót truyền tới tai Khấu Nam Trúc.

Hết chương 52