Edit & Beta: Ái Tuyết
Mấy người gần đó nghe thanh âm Lí Chính cũng sôi nổi ghé mắt nhìn, hơn nữa thêm động tĩnh xây nhà của Khấu Nam Trúc hai ngày nay khiến đám người ăn dưa lê cũng bắt đầu nghị luận bàn tán.
“Bác Văn a, hôm qua thấy sau núi có không ít người tới, sau khi nghe ngóng mới biết là thê chủ nhà ngươi đang xây nhà. Hôm nay lại đưa nhiều thịt như vậy, nhà ngươi đại phát tài gì rồi à?”
Một người lên tiếng nói ra nghi hoặc, những người khác cũng sôi nổi há mồm nói vào. Một người xưa nay sống không tốt nhất thôn, hiện giờ đã mạnh mẽ xoay người, làm sao có thể không chọc người ghen ghét.
“Đúng vậy, thê chủ nhà ngươi kiếm tiền ở đâu ra vậy, cũng nói cho chúng ta biết đi, đều là người cùng một thôn a.”
“Đúng vậy, có cái gì cũng đừng giấu diếm a.”
Bối Bác Văn không muốn dính dáng đến những người này, thê chủ không ở đây, bọn họ hai nam tử cũng không chiếm ưu thế, lại nói những người này ngày trước đối xử với bọn họ đều rất thờ ơ, lạnh nhạt.
“Chúng ta trở về đi.” Tư Ngọc lôi kéo Bối Bác Văn xoay người.
Bối Bác Văn gật đầu, biết lúc này không tốt ở lại lâu.
Nhưng những người ở đây cũng không dễ dàng thả bọn họ rời đi như vậy.
Một đám nữ nhân bị hai nam tử làm lơ, đây chính là đánh vào mặt các nàng, có người thậm chí còn động thủ tiến lên ngăn trở hai người. Tư Ngọc từng tập võ, lắc người một cái tránh thoát được tay người nọ đang duỗi ra, trên mặt cũng hiện lên một tia chán ghét.
Hành động này đã hoàn toàn chọc giận mọi người: “Nha, không nói sao, sợ là tiền trong tay Khấu Nam Trúc có được cũng không rõ ràng đi.”
“Ha ha, chính là như vậy, trước kia nàng ta đức hạnh như thế nào mọi người ai cũng biết, làm gì có cái bản lĩnh kiếm tiền.”
“Đúng vậy, ta xem tám phần là tay chân không sạch sẽ trộm cắp đi.”
Ỷ vào nhiều người, đem hai người Bối Bác Văn vây quanh, những người này càng nói càng nghiêm trọng, dường như chắc chắn Khấu Nam Trúc đã làm ra chuyện gì đó rất thương thiên hại lý*(ý chỉ việc làm gì đó tàn nhẫn, độc ác không có tính người)
Lời trong lời ngoài nghiêm trọng đến mức muốn đem Khấu Nam Trúc đưa đi gặp quan. Ồn ào xôn xao khiến Lí Chính bên kia cũng chú ý đến, nhận thấy có chỗ không đúng, nhanh chóng chạy qua.
“Các ngươi đang làm gì?”
“Lí chính, thôn chúng ta có người trộm cắp, bây giờ phải làm sao?”
“Đúng, đúng, đúng, chắc hẳn đã ăn trộm ăn cắp rất nhiều. Không những xây nhà ở, còn một hơi mua mười mẫu ruộng đất. Ta thấy a, nhiều tiền như vậy, cũng không phải chỉ mỗi ăn trộm ăn cắp không đâu, vẫn nên trực tiếp giao cho quan phủ đi.”
Mọi người mồm năm miệng mười nói, Lí chính nghe xong nửa ngày cũng đã rõ. Vừa thấy hai người Bối Bác Văn cùng Tư Ngọc bị vây ở trong, trong lòng cảm thấy không ổn.
Nếu để Khấu Nam Trúc thấy phu lang nhà mình bị nhiều nữ tử vây quanh như vậy, chắc chắn sẽ nháo lớn a.
Lần trước Lí chính bắt gặp Khấu Nam Trúc đánh nhau với người đưa đồ thu tế. Càng đừng nói đến hiện tại khí thế Khấu Nam Trúc đã thay đổi rất lớn, chắc chắn không phải mềm quả hồng mềm mặc người xoa nắn. Vào thời điểm thu tế, bà cũng không muốn nháo ra chuyện gì ngoài ý muốn, lập tức sắc mặt âm trầm.
“Các ngươi làm gì? Nhanh buông hai người Bối Bác Văn cùng Tư Ngọc ra!”
Uy nghiêm Lí chính vẫn phải có, thấy Lí chính tức giận, mọi người thoáng cái tự giác giãn ra khoảng cách.
Mọi người tuy rằng không tiếp tục chèn ép nhưng lại không dễ dàng để hai người bọn họ rời đi. Chỉ cách xa hai người hơn một chút, nhưng vẫn ẩn ẩn ngăn chặn đường trở về của hai người bọn họ.
“Lí chính a, giữ người như vậy ở lại trong thôn sợ rằng sẽ mang đến tai hoạ cho chúng ta!”
“Đúng vậy, không thể để thôn chúng ta bị liên luỵ! Kêu nàng ta đem chuyện kiếm tiền nói ra rõ ràng đi!”
....
Có người không thuận theo cắn chặt không buông, những người còn lại thì đón ý hùa vào. Lần nữa rơi vào tình trạng mất khống chế, Lí chính nhanh chóng lên tiếng: “Thời điểm Khấu Nam Trúc mua đất ta đã hỏi qua, nàng ta ở sau núi vô tình tìm được mấy cây linh chi, mới có thể mang lên trấn trên bán được chút ngân lượng.”*(Chỗ này ở mấy chương trước Tuyết edit nhầm là KNT bắt được ngựa hoang -> lúc dịch 2 từ này đồng nghĩa nên mới nhầm lẫn. Tuyết cũng đã sửa lại rồi. Xin lỗi mn nhé!)
Mọi người vừa nghe Lí chính nói như vậy, thanh âm khắc khẩu dần nhỏ xuống, nhưng vẫn có một người không muốn thuận theo mà buông tha.
“Lí chính, trên núi nhiều dã thú như vậy, người trong thôn ai dám chạy vào đó a! Nàng ta nói phát hiện linh chi, có ai nhìn thấy không?”
Nói chuyện chính là Diệp Lệ Tề, Bối Bác Văn nhận ra đó là hồ bằng cẩu hữu thân thiết trước kia của thê chủ.
Diệp Lệ Tề lúc này nghĩ người ngày thường đã từng hèn hạ giống như mình, nay lại trải qua ngày lành, trong lòng tự nhiên cảm thấy không cân bằng.
Nguyên bản cục diện vừa được khống chế sau khi nghe Diệp Lệ Tề nói lại lần nữa rộn ràng nhốn nháo lên. Mọi người một hai muốn Khấu Nam Trúc đến đây nói rõ ràng, bằng không liền đem nàng đưa đi gặp quan.
Thanh âm giải thích của hai người Bối Bác Văn cùng Tư Ngọc cũng bị bao phủ trong thanh âm ồn ào những người nơi này. Lí chính cảm thấy rất đau đầu. Tại sao chỉ thu tế thôi lại biến thành như vậy.
Chỉ hy vọng tốc độ người bà nhờ đi kêu Khấu Nam Trúc nhanh lên chút, bằng không cứ như vậy, nghi thức hiến tế ngày mai nhất định sẽ bị chậm trễ.
Bên kia, người được Lí chính nhờ tới tìm Khấu Nam Trúc, vừa nói rõ mọi chuyện xong, Khấu Nam Trúc suy nghĩ một chút liền trực tiếp kêu người đó ở lại đây chờ.
Mà nàng quay đầu liền đi về hướng trên núi.
Người của Lí chính bị bắt chờ cũng gấp gáp, như thế nào mà nàng nói xong Khấu Nam Trúc không nhanh chóng tới đó đem hai phu lang của nàng mang về nhà, ngược lại đi lên trên núi a. Là thật sự có chuyện gì không thể để thôn dân biết sao? Thấy sự tình bại lộ trực tiếp chạy trốn?
Nhưng muốn chạy trốn cũng không thể chạy đến sau núi a, đó không phải tự tìm đường chết sao? Vậy hiện tại nàng ta phải làm sao bây giờ, nếu Khấu Nam Trúc không về thì nàng ta cũng không thể đứng ở đây chờ mãi.
Đang lúc do dự suy nghĩ có nên đi về trước báo cho Lí chính biết hay không, thì thấy Khấu Nam Trúc từ sau núi đi đến....
Trên vai còn khiêng một con hổ lớn, bình tĩnh đi đến trước mặt nàng ta, “Đi thôi.”
Cả người nàng ta trực tiếp choáng váng, nàng ta chỉ mới đứng chờ được bao lâu đâu, Khấu Nam Trúc như thế nào đã khiêng lão hổ xuống núi.
Đây chính là lão hổ đó! Tuy rằng đã chết, nhưng nàng ta phát hiện bản thân không có tiền đồ, chỉ nhìn thôi đã bị doạ đến chân mềm nhũn.
Khấu Nam Trúc cũng không đợi nàng ta phản ứng lại, dẫn đầu đi về phía trước.
Lí chính đứng trước cửa nhà, đang đau đầu nhìn mọi người chấp nhất thề thốt không muốn bỏ qua, đột nhiên thấy hai thân ảnh Khấu Nam Trúc và người của bà. Chỉ là trên lưng Khấu Nam Trúc thế nhưng lại vác theo một con hổ với hình thể cực lớn. Thật sự đã hung hăng đánh sâu vào đáy lòng từng người một ở đây.
Người trong thôn không tự chủ nhường ra một con đường cho nàng.
“Thê chủ! Ngươi đã đến rồi.” Bối Bác Văn lập tức như tìm được tâm phúc*(người đáng tin tưởng để dựa vào) của mình.
“Ân.” Gật đầu ý bảo hai người ra phía sau nàng đứng mới xoay đầu lạnh lùng nhìn thôn dân vậy quanh.
Trên người còn có sát khí chưa thu liễm hoàn toàn, vừa rồi thôn dân rộn ràng nhốn nháo không hẹn mà cùng im lặng. Trong lúc nhất thời không gian an tĩnh có chút quỷ dị.
Khấu Nam Trúc đi một bước về phía trước, các thôn dân không khỏi lui về phía sau một bước. Khấu Nam Trúc nhìn chung quanh một vòng, sau đó đem ánh mắt dừng lại trên người Diệp Lệ Tề. Trực tiếp đem lão hổ ném đến trước mặt nàng ta.
“Ngươi, ngươi làm gì!” Nàng ta bị doạ sắc mặt đại biến, lui về phía sau vài bước, tuy rằng lão hổ đã chết, nhưng dù sao đó cũng là mãnh thú. Lần đầu tiên tiếp xúc gần như vậy, trực tiếp bị doạ hét lên một tiếng.
“Làm gì? Lời này phải là ta hỏi ngươi mới đúng. Ngươi không có lá gan lên núi cũng không đại biểu rằng ta không có. Chỉ một tấm da hổ này cũng đủ để ta mua mười mẫu đất. Làm sao? Chỉ một cây linh chi đã chuyện nhỏ bé xé ra to như vậy?”
Lời Khấu Nam Trúc nói không nhanh không chậm, nhưng theo từng lời nàng nói, ánh mắt càng lúc càng sắc bén nhìn chằm chằm Diệp Lệ Tề, nhìn tới mức nàng ta sợ hãi đặt mông ngồi xuống đất mới thu khí thế lại.
“Lí chính, ngài cảm thấy như thế nào?”
Lí chính nhìn thân ảnh Khấu Nam Trúc, đáy mắt có tia sáng kỳ dị chớp động, càng xem càng kinh dị. Trên mặt bà hiện ra chút quái dị, tựa hồ ở trong hồi ức nhớ ra chuyện gì đó. Lúc này nghe thấy Khấu Nam Trúc đột nhiên kêu mình, thoắt cái đã hoàn hồn nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Hết chương 14