Nguyệt Liên ngồi ở lưỡng đình nhìn tuyết rơi, trong lòng lại vừa chán nản vừa bực bội. Tiểu bảo bối thế mà để tâm lời của gã ấy, tự giác giữ khoảng cách với hắn, đây là sợ bị dị nghị cho hắn sao? Hắn mắng thầm Hi Hoa là tên ngốc rồi lại chán nản chống tay lên má nhìn cửa thư phòng đóng kín. Hi Hoa đã ở trong đó cả ngày rồi, y cũng không cho hắn vào nữa, phải làm sao để xóa cái vết đen trong đầu Hi Hoa đây.
Thời gian không cho hắn nhiều, Nguyệt Liên liền đứng dậy hướng đến thư phòng gõ cửa. Bên trong lại vọng ra hỏi là ai. Nguyệt Liên áp mặt vào cửa nói: "Nhị thiếu chủ, là ta, Hàn Tô đây. Người cho ta vào, ta có chuyện muốn nói với."
Phải đợi một lúc cửa từ từ mở mới được vào, Nguyệt Liên phì cười phi thẳng vào ngồi trước án thư của Hi Hoa. Hi Hoa không nhìn hắn, vẫn chăm chăm viết tấu sớ. Thật giống như lúc hai người vừa mới quen ở thực tại, đều bày vẻ mặt rất khó gần.
"Nhị thiếu chủ, ta có việc này muốn xin phép, Ta muốn đi..". Bút lông trên tay Thành Cơ khẽ dừng lại, nét mặt có chút rũ rượi. Nguyệt Liên sợ Hi Hoa nghĩ ngợi nhiều liền nói: "Đi đến ngọn núi tuyết cao nhất ở phía tây, nhị thiếu chủ đi với ta đi."
"..."
Thành Cơ đặt bút lông ở nghiên mực khoanh tay ngay bàn trừng mắt nhìn Nguyệt Liên, cái tên này cứ thích đánh tâm lí người khác. Nguyệt Liên bắt chước y khoanh tay ở bàn, mặt đối mặt thắm thiết nhìn Hi Hoa như cầu xin. Thành Cơ thở dài nói: "Ngươi đi đi, sớm trở về là được."
"Nhị thiếu chủ, ngươi đi cùng ta."
"Ta không rảnh."
Nguyệt Liên hừ một tiếng, đứng dậy xoay lưng rời đi. Thành Cơ lúc này mới chậm rãi thở dài, nhẹ nhàng gấp hết tấu sớ lại. Mấy ngày nay tránh né hắn mà vùi đầu vào công việc ở thư phòng, các tấu chương sớm đã giải quyết xong xuôi nhưng thực sự vẫn không dám rảnh rỗi. Tuy cảm thấy cách xa Hàn Tô là một việc không đúng nhưng mà y cũng không biết phải làm gì, hắn luôn tìm chuyện vui vẻ với y nhưng mà y lại luôn hờ hững, liệu y làm vậy có khiến Hàn Tô sớm rời xa y không.
Thành Cơ tự rót chén trà mà uống, bỗng dưng cửa bị mở tung ra. Nguyệt Liên trên lưng xách hai tay nải tiến vào làm y đứng người, trà chưa uống mà gần như bị rơi ra hết bên ngoài, đây là chuẩn bị hành trang rời đi sao. Nguyệt Liên cột chặt hai tay nải trên lưng, bước tới không trên dưới kéo Thành Cơ đứng dậy làm Thành Cơ hoảng hốt: "Hàn Tô Ngươi làm cái gì vậy? Buông.."
Thành Cơ không hiểu vị sao lại bị Nguyệt Liên kẹp đầu kẹp cổ lôi đi, bị hắn dễ dãi lôi ra khỏi thư phòng, một cước ôm y phi không lên nhành cây cao.
"Hàn Tô!"
Nguyệt Liên hướng nhìn ra sân thấy Tiểu My ngớ người nhìn liền nói: "Ta đưa nhị thiếu chủ đi làm việc, mấy ngày tới ngươi nhắn lão bà bà quản thúc phủ giúp nhị thiếu chủ."
Tiểu My nghe vậy liền gật gật đầu không biết nói gì. Nguyệt Liên nói xong xoay lưng vυ't đi không hình dạng. Hi Hoa bị hắn ôm trong tay, nhìn cảnh tượng lao nhanh như gió khiến y không khỏi run rẩy, hai tay ôm chặt cổ Nguyệt Liên, bên tai lại run run la lối: "Hàn Tô ngươi không biết trên dưới!"
"Biết! Ta đang ôm nhị thiếu chủ trên tay chính là tôn người làm trên nha."
"Ngươi.. aaa!"
Thành Cơ nhắm chặt mắt mà ôm cứng cổ Nguyệt Liên. Y ít đi ra ngoài, có đi cũng chỉ cưỡi bạch lang hoặc ngự kiếm ở một tốc độ và độ cao nhất định. Bây giờ nơi bám víu duy nhất chỉ có Nguyệt Liên, dưới chân không điểm tựa thật khiến y có cảm giác mình có thể rơi bất cứ lúc nào. Nhìn khung cảm dưới kia không rõ ràng, toàn màu trắng xám lạnh lẽo làm y run rẩy, rốt cuộc tên thủ vệ này của y đã luyện khinh công tầng thứ mấy rồi mà sao có thể bay cao như cưỡi mây như vậy. Phải qua rất rất lâu, bên tai không còn tiếng gió thổi nữa.
"Tới rồi!". Nghe Nguyệt Liên lên tiếng, Thành Cơ mới từ từ mở mắt nhìn, họ đã đứng dưới một ngọn núi tuyết không thấy đỉnh. Lúc này Nguyệt Liên mới thả y xuống, y đen mặt đánh vài cái vào người hắn rồi xoay người đi. Nguyệt Liên phì cười đuổi theo sau y. Thành Cơ chợt hỏi: "Ngươi muốn đến đây làm gì?"
"Đây là nơi sinh ra ta. Động Nguyệt Quang."
Nguyệt Liên không ngại bày ra một lí do, sự thật hắn đã có cách thử nghiệm Hi Hoa một chút. Nơi này hắn đã bày bố sẵn trận pháp, trong đó có hồ nước tiên vừa chữa trị vết thương, vừa có thể chứng minh mình trong trắng.. e hèm.. Nguyệt Liên dẫn Hi Hoa vào một hang động phủ đầy băng, y nhìn xung quanh, nhỏ giọng hỏi: "Đây là nơi ngươi sinh ra? Nếu muốn quay về sao không nói cho ta biết ta còn chuẩn bị. Đường đột đưa đến đây, có chút không chu toàn."
Nguyệt Liên cười đáp: "Ta là Hoa tiên biến thành, không song thân không gia đình, nhị thiếu chủ không cần chuẩn bị. Với lại lần này đến đây, là vì ngươi."
"Vì ta?". Thành Cơ ngạc nhiên, không hiểu ý của Nguyệt Liên. Lúc này hai người đã đi sâu vào động, Nguyệt Liên dừng lại trước một dao trì không bị lớp băng phủ, Hi Hoa bước đến nhìn bóng mình phản chiếu dưới mặt nước, nước thật sự rất trong, còn có những ánh sáng xanh huyền ảo.
"Nhị thiếu chủ, xuống đó đi."
"Hửm?". Nhị thiếu chủ không hiểu, Nguyệt Liên xoay người nắm bả vai Hi Hoa, từ từ đẩy y xuống dao trì.
"Này này Hàn Tô, Ngươi.". Hi Hoa bị đẩy ngã xuống dao trì, cả người đều ướt sũng, mặt cơ hồ đã hóa đen giận dữ, bất giác một trận pháp hiện ra phủ lấy y làm y bất động ngỡ ngàng. Có chút lo sợ hỏi: "Hàn Tô.. Ngươi đang làm gì vậy?"
Nguyệt Liên khoanh chân ngồi trên bờ, chậm rãi hỏi: "Thành Cơ thiếu chủ, ngài, có xem ta là thủ vệ của ngài không?"
Thành Cơ bất ngờ trước câu hỏi đó, y nghĩ Hàn Tô đang giận y vì mấy ngày nay hờ hững với hắn. Nhưng cũng khẽ gật đầu, y nghĩ nếu Hàn Tô muốn biết thì y cũng sẽ nói ra lí do, sau này cũng không còn thắc mắc gì.
"Vậy thì, ngươi có tin ta không?"
Nguyệt Liên lại hỏi, Hi Hoa ngồi dưới dao trì có chút không hiểu: "Tin?"
"Ừm.. tin ta có thể chứng minh ngươi trong sạch, có thể chữa bệnh được cho ngươi."
"..."
Cả hai nhìn nhau, không gian bỗng trở nên yên ắng. Thành Cơ có chút run, khẽ nuốt nước bọt hỏi: "Ngươi tin ta.."
"Ta tin ngươi. Tuyệt đối tin ngươi, không thay đổi."
Lời nói của Hàn Tô rất kiên định làm Thành Cơ cảm thấy mình bị chết ngạt dưới lời nói đó. Lời đó là thật sao, là từ một người lạ y biết được hơn một tháng chứ không phải là những người chăm sóc y từ nhỏ. Thành Cơ cắn răng lắc đầu, không thể như vậy, tiếng xấu của y đã bị lưu danh, chắc hẳn là Hàn Tô chưa biết gì về nó: "Người lừa ta.. Ngươi không hiểu, vốn dĩ không ai tin ta cả."
Môi Nguyệt Liên khẽ mở, nhìn cơ thể Hi Hoa run rẩy nên cũng không biết phải lựa lời thế nào bởi hắn và Hi Hoa lúc này chính là một người mộng, một người thực, một người nhớ một người quên, căn bản không thể dùng những việc tin tưởng có từ trước của cả hai để thuyết phục y. Nhưng con người Nguyệt Liên đối với Hi Hoa mà nói giỏi nhất chính là kiên trì, vì Hi Hoa hắn có thể làm bất cứ mọi thứ mà không cần nghĩ đến bản thân. Và lần này cũng vậy.
"Hi.. Thành Cơ, Ngươi nhìn đi, nhìn xuống mặt nước.. có thấy gì không?"
Thành Cơ nghe theo lời Hàn Tô nhìn vào mặt hồ, y thấy mình trong đó nhưng không phải là mình. Hình bóng ấy vậy mà cười với y, một thân bạch y thuần khiết, xung quanh đều hiện linh quang. Trái ngược với một thân áo đỏ rực y đang mang trên người. "Đây là?". Thành Cơ đưa tay chạm nhẹ vào mặt nước, hình bóng ấy liền tản ra thành những đốm ánh sáng bay lơ lửng thu hút ánh nhìn của y.
Nguyệt Liên bình thản nói: "Dao trì này được xem như là thuần khiết và trong sạch nhất, điều đặc biệt là nó có thể soi ra bản chất của một con người. Người nhìn ta dưới mặt nước xem."
Nguyệt Liên đưa mặt nhìn xuống hồ, Thành Cơ nhìn, có chút thu hút đối với đóa hoa hai mươi tư cánh xòe ra, như những tảng băng được mài dũa mà trở nên trong suốt và lấp lánh: "Là đóa Sương Hoa? Thật đẹp."
Nguyệt Liên khẽ cười, trong lòng vơi bớt lo lắng, chỉ sợ hiện ra bản thể hắn là một con rồng chắc tiểu bảo bối sẽ bị dọa bay vía đi mất. "Đúng vậy, là bản chất của ta. Vậy lúc nãy ngươi có thấy ngươi không."
Thành Cơ nhìn xung quanh những đốm sáng, ánh mắt có chút nhạt nhòa, y dần hiểu ra Hàn Tô dẫn y đến đây, để y ngồi vào dao trì này chính là chứng minh y trong sạch. Y nhẹ nhàng thả lỏng người. Nguyệt Liên thấy y im lặng liền nói thêm: "Nhưng điều mà ta muốn nói với nhị thiếu chủ không phải là dao trì này chứng minh bản chất của một ai đó mà là ta muốn nhị thiếu chủ tin tưởng bản thân mình."
Nguyệt Liên bước xuống hồ ngồi xuống trước mặt Hi Hoa, cười nói: "Sẽ không có niềm tin nào vững bằng niềm tin vào bản thân mình. Sống không cần để tâm lời của người khác mà hãy nghĩ đến bản thân mình, bởi tiền tài, địa vị, lòng người có thể mất nhưng bản thân mình thì không thể. Ngươi hiểu ý ta không?"
Thành Cơ nghiêng đầu, tự lẩm nhẩm lại câu nói của Hàn Tô, y nhớ lại trước đây y luôn tìm cách minh oan cũng như đôi lúc nghi ngờ bản thân mình, y mặc cho số phận nên đâm ra y phải sống chung với tiếng xấu đó cho tới giờ. Bất giác Thành Cơ nghĩ đến những lần mình phát bệnh, kể đi kể lại lúc đó y đều mắng chửi mọi người không tin y, nhưng rốt cuộc là họ không tin y hay là y không tin chính bản thân của mình.
Đầu có chút đau, ThànH Cơ xoa ấn thái dương của mình, đúng rồi, từ ngày vào hắc lao đó y luôn hoài nghi bản thân mình cũng như chưa được ai vận động tinh thần, sau này nó liền trở thành cái bóng theo y khiến y trầm mê trong bóng tối, không thoát ra được.
Ánh mắt Thành Cơ đờ đẫn nhìn Hàn Tô, chỉ thấy Hàn Tô đang niệm thuật gì đó: "Hàn Tô, Ta.. Hình như chưa từng tin bản thân ta.. Chính ta hoài nghi bản thân ta.. Ngươi.."
Hi Hoa bất tỉnh ngã vào người Nguyệt Liên. Nguyệt Liên chậm rãi mở mắt, đôi mắt sáng rực lên, tay mang theo thuật chú đặt vào đầu Hi Hoa. Bỗng dưng bao quanh hai người là tầng tầng lớp khí đen, Nguyệt Liên nhíu mày, một tay ôm Hi Hoa một tay thi triển trận pháp đánh tan lớp khí đen đó. Bên tai đều văng vẳng tiếng nguyền rủa, trêu chọc, đầu độc tâm lí con người. Nguyệt Liên cắn răng tức giận, rốt cuộc là kẻ nào đã hạ ma khí lên thần hồn của Hi Hoa.
Một lúc sau tình hình trở nên ổn định, Nguyệt Liên bế Hi Hoa ra khỏi dao trì, thay một bộ đồ khác cho Hi Hoa chờ y tỉnh dậy. Mắt thấy người tình ngủ say như vậy, Nguyệt Liên cũng không ngại lén lút hôn lên đôi môi mềm ấy. Tranh thủ nhìn gương mặt ấy thật gần để lấy chút ủy khuất cho mình, đã lâu rồi không gần gũi với tiểu bảo bối nên đâm ra nhớ nhung. Lúc nãy thay đồ suýt chút nữa phá hỏng sự nghiệp lâu đời rồi..
Nguyệt Liên khẽ hít một hơi lạnh, ánh mắt ôn nhu nhìn Hi Hoa: "Dù biết rằng viễn cảnh này, ngươi chẳng hề hay biết nhưng ta cũng có chút giận ngươi. Ngươi hiện tại tu vi không ổn, giác quan không còn, trong can nguyên còn mang ngọc long khí tháng thứ sáu vậy mà vẫn ham đâm đầu vào việc nguy hiểm. Ngươi có biết để có thể bên cạnh bảo vệ ngươi, ta phải làm rất rất rất nhiều việc không. Vậy mà ngươi không thương ta chút nào hết, đáng giận đáng phạt."
Nguyệt Liên hôn lên trán Hi Hoa hai cái, lại ngồi bên cạnh canh y ngủ. Lúc này hắn bắt đầu suy nghĩ đến những việc xảy ra, điều hắn mong chờ chính là ngày hội tụ các thế gia nơi này, đến lúc đó hắn còn có dịp tìm hiểu thêm. Khẽ buông tiếng thở dài, không biết hiện thực Hoa giới bây giờ như thế nào rồi. Hắn ở đây hơn một tháng, không biết nơi đó thời gian đã trôi qua bao lâu, liệu có phải là một năm hai năm gì không.
Dù thế nào thì nên hoàn thành càng sớm càng tốt, mấy ngày nay hắn có tìm hiểu sơ qua. Cái chết của nhị phu nhân chung quy cũng vì sự ganh ghét của đại phu nhân, riêng về Hi Hoa thì giống như lời dân gian lưu truyền Mẹ kế con chồng khó chung lòng yêu thương. Nhưng cái quan trọng ở đây là ma khí trong thần hồn của Hi Hoa, cả cái hắc lao vấn tội nữa, nó có thể là nguyên nhân khiến Hi Hoa phát bệnh. Những tên thủ vệ trước đều bị người người mua chuộc lại, không mua chuộc thì cũng rời bỏ khỏi Huyết Hàn Cung qυყ đầυ vào các thế gia khác, chắc chắn là có vấn đề. Nguyệt Liên cần tìm một người chính xác hỏi rõ vấn đề mà suy đi tính lại, cái tên Chung Uyển Vệ là hợp lí nhất, lần sau phải hạ giọng làm hòa mới được.
Nguyệt Liên ngồi suy nghĩ được một lúc, vì không thích hợp với việc ngồi rãnh rỗi hắn mới đánh một giấc ở cạnh giường. Bên ngoài gió tuyết bắt đầu thổi, Thành Cơ từ từ tỉnh táo, lại bắt gặp Hàn Tô đang nằm cạnh mình, cả hai chỉ cách nhau trong gang tấc cùng lớp mặt nạ bạc.
Thành Cơ nhìn chằm chằm vào chiếc mặt nạ ấy, lại nhớ mọi việc vừa diễn ra không khỏi có chút hoang mang. Rốt cuộc người trước mặt là ai mà tu vi linh lực lớn như vậy, hắn không ra dáng một thủ vệ, đặc tính của hoa tiên cũng không hề giống, còn dễ dàng khống chế y cũng như dám đối đầu mọi thứ không sợ hãi. Nhưng người này lại đem đến cho y cảm giác quen thuộc, muốn được gần gũi, muốn được nói chuyện và được hắn quan tâm. Rốt cuộc cảm giác đó là gì, mà khi gần hắn tim lại đập rất nhanh, cả người đều ngơ ngẩn như vậy..
Bàn tay Thành Cơ chậm rãi đưa lên chạm vào mặt nạ bạc kia, nếu thật sự chỉ có nương tử mới có thể tháo nó xuống, y cũng muốn thử một lần xem lời nói ấy có phải thật không hay chỉ là đánh lừa y hòng để thực hiện một mưu đồ gì đó. Nhưng khi tay chạm vào mặt nạ bạc, cảm nhận được cảm giác lành lạnh, y lại dừng tay. Hắn.. Từng nói hắn tin y.. Y bây giờ nghi ngờ hắn.. liệu có đúng không?
Thành Cơ mím môi thu tay về, nằm nghiêng người nhìn Hàn Tô, trong đầu tự viễn tưởng dung nhan thật của hắn, từ cần cổ đến đôi môi mềm, đến đôi mắt rồng lưu ly.. Ánh mắt ấy đang nhìn y
"..."
"..."
Thành Cơ giật mình bật dậy, bối rối xoay mặt đi. "Ngươi.. ta vừa mới tỉnh."
Nguyệt Liên chậm rãi ngồi dậy nhìn dáng ngồi bó gối của Hi Hoa không khỏi phì cười.
"Ngươi cười cái gì?"
"Không có."
Thành Cơ bối rối cực kì, lại nhìn y phục mình đã khác liền quay sang Hàn Tô kiếm chuyện: "Ngươi dám thay đồ cho ta.. Biếи ŧɦái.. vô liêm sỉ, ta muốn về."
Nói xong vội vã đi ra ngoài, Nguyệt Liên gãi đầu ngơ ngác. Sau lại tự hiểu, hình như hắn có cảm giác tình ý của Hi Hoa. Nguyệt Liên vỗ đùi một cái, ánh mắt liền sáng ngời, hay cho cái tình ý, là thủy chung của hoa Mạn Châu Sa Hoa. Nguyệt Liên khẽ cười, hắn vẫn nên thử tiểu bảo bối một chút. Nghĩ xong hắn lấy vội tay nải rồi chạy ra ngoài, thấy Hi Hoa đứng ở hõm đá, chân đưa đưa lớp tuyết dưới chân, trông có vẻ rất ngốc nghếch.
"Nhị thiếu chủ.. tự dưng đứng ở dưới tuyết, không thấy lạnh sao?"
"Có lạnh cũng không liên quan đến ngươi. Ngươi.. mau đưa ta về."
Nguyệt Liên bĩu môi đi đến, khởi động tay chân rồi nói: "Trời về đêm, tuyết sẽ rơi dày, chưa kể nguy hiểm ẩn dấu.. Nhị thiếu chủ thật sự muốn về?"
Thành Cơ ngước nhìn trời cùng những bông tuyết bay xung quanh, cũng không biết nói gì nhưng thực sự không muốn vào nơi đó nữa. Đối mặt với Hàn Tô chính là xấu hổ không vùi mặt vào đâu được. Thấy được sự băn khoăn đi không nỡ ở không đành kia, nguyệt Liên đành hạ giọng giải vây. "Hay là vậy đi. Ta khinh công đưa ngươi về, lỡ gặp bão tuyết hay bất trắc ở đâu thì dừng chỗ đó. Dù nơi đó có đáng sợ thế nào, nhị thiếu chủ đừng cho sợ nha."
"Ai.. ai thèm sợ!". Thành Cơ khoanh tay đáp. Nguyệt Liên có vẻ hài lòng, dang hai tay về phía y, Thành Cơ nhíu mày hỏi: "Ý gì?"
"Không ôm ngươi về không lẽ ta về một mình?". Thành cơ nhìn dáng vẻ tỏ ra đương nhiên của Hàn Tô, trong lòng có chút lúng túng hỏi: "Không có cách khác sao?"
"Muốn ôm muốn bế muốn vác muốn cõng tùy ý nhị thiếu chủ lựa chọn."
"Ngươi cõng ta.". Thành cơ vội bước lên mõm đá, đưa ánh mắt ra lệnh Hàn Tô bước đến. Sự thật thì Hàn Tô quá cao, cho dù hắn có hạ người thì khả năng leo được lên lưng hắn đối với y vẫn rất thấp. Nguyệt Liên bước đến cõng Hi Hoa trên lưng nói: "Bám chắc chưa, không chắc té xuống là nát xương thịt nha."
"Ngươi im miệng.. Ta mà chết cũng sẽ kéo ngươi theo!"
"Vâng.". Nguyệt Liên nhấp chân, cả người liền bay lên cao, đạp qua những nhành cây phủ tuyết. Phần cổ bị tay ai đó siết chặt làm tốc độ có chút chậm lại, có lẽ tiểu bảo bối của hắn đang sợ cũng như không chịu nỗi loại khinh công khác thường này, chậm một chút cũng rất tốt, tốt cho hắn hahaha..
Về đến Huyết Hàn Cung thì đã sang ngày hôm sau. Thành Cơ trở về phòng không tháo giày mà ngã sấp ra nhuyễn tháp, y bị điên rồi, thật sự điên rồi.
Hồi tưởng lại chuyện vừa qua, Hàn Tô đưa y trở về. Trên đường tạt ngang qua một thạch động trú bão lại gặp ba con lang yêu hung dữ, Hàn Tô vì bảo vệ y mà bị chúng cào vào vai một đường, một lúc lại ngất xỉu, phát sốt. Y cuống cuồng không biết gì chỉ có thể xử lí vết thương và ôm hắn vào lòng mà sưởi ấm.. Nhưng tại sao y lúc đó không mang y phục cho hắn mà trực tiếp để trần ôm sưởi ấm cho hắn, áo thì đắp lên hai thân thể. Hại y và hắn lúc tỉnh dậy, hắn không mang y lĩnh, y thì do đấu với ác lang y phục không chỉnh tề, hai người sớm thành cái dạng ám ám muội muội. May lúc đó Hàn Tô lại không để ý gì, một mực đều hướng y xin lỗi và lo sợ y bị cảm lạnh nên cũng qua. Nhưng có lẽ y không biết Nguyệt Liên hắn phải dùng lớp bì giả hòng che đi hình xăm trên ngực nên việc tiếp xúc như vậy thật sự không có cảm giác.
Cũng vì bị thương mà cả hai không thể khinh công như thần bay về, chỉ có thể theo lối bộ mà đi. Ây nhưng mà tại sao giữa hai người luôn gặp phải những việc hết sức gây hiểu lầm. Lúc từ núi băng xuống thôn trang cũng không phải do trợn trượt mà y ngã vào thân cây còn hắn bị y lôi theo, hai người không phải xém chút nữa chạm môi sao.
Nhưng cái đó thì có làm sao, hai người ghé vào khách điếm, vô duyên vô cớ cùng lựa giờ đi tắm suối nước nóng. Vừa ngẩng mặt ra khỏi nước liền đập vào mắt cái thân hình hoàn hảo sau lớp trung y đen tuyền kia, đã nhìn đến đỏ mặt thì thôi, dù gì cũng là nam nhân với nhau, nhìn thấy thì có gì lạ chứ. Thế mà Lão thiên lại xui khiến y trượt ngã, hắn lại dang tay ôm eo y lại. Da thịt chạm nhau, đến nơi kia.. nơi kia. Đều cảm nhận rõ ràng.
Chảy máu mũi rồi..
Thành Cơ ngồi dậy ngẩng đầu, lại lấy ống tay áo lau đi vệt máu. Thế mà vì chuyện này mà chảy máu mũi, hừm.. y đứng dậy tìm nước rửa vết máu bắt gặp lão bà bà đang tưới hoa. Lão bà bà thấy y liền hốt hoảng kéo y lại tìm nước rửa cho y: "Nhị thiếu chủ phải biết giữ gìn sức khỏe chứ. Làm việc mệt mỏi đến độ chảy máu mũi rồi này. Tiểu My.. Tiểu My, con vào bếp hầm giúp lão một nồi ngó sen với giò heo đi, chuẩn bị ít thuốc hạ nhiệt cho nhị thiếu chủ. Nhị thiếu chủ làm việc quá độ bị chảy máu mũi rồi."
"Vâng ạ!". Tiểu My vội chạy đi, Thành Cơ cười khan nói: "Ta không sao."
"Nhị thiếu chủ bị gì!". Nghe tiếng Hàn Tô làm Thành Cơ giật mình một cái, lão bà lo lắng nói: "Là bị chảy máu mũi."
Lúc đang nằm nghỉ trong phòng hồi tưởng vu vơ, Nguyệt Liên lại nhớ tới phải đi gặp Chung Uyển Vệ, đến đây lại nghe ngươi ta to nhỏ, hóa ra là bị chảy máu mũi. Nguyệt Liên bước đến ngồi cạnh Hi Hoa kiểm tra trán: "Sao lại nóng như vậy! Ngươi sốt rồi."
"Không, không, không có. Ta không sao.. A!"
Không chỉ là lão bà mà cả Nguyệt Liên cũng bị làm cho đứng ngồi không yên, Hi Hoa lại bị chảy máu mũi nữa rồi. Nguyệt Liên vội nâng mặt Hi Hoa lên: "Sao lại thành ra như vậy?"
Còn không phải tại ngươi! Nhị thiếu chủ chính thức ngất đi, tên thủ vệ ấy lại dám sát mặt hắn với y.
Khi Thành Cơ tỉnh dậy thì trời đã khuya, khẽ thở dài một tiếng, toan bước xuống uống nước liền nghe tiếng bước chân đi ngoài hành lang. Y còn không nhận ra sao, ngoài chân của Hàn Tô thủ vệ ra thì không còn ai dám đến phòng ngủ của y vào đêm khuya cả. Thành Cơ trực tiếp thu chân ngã ra giường giả vờ bất tỉnh.
"Ngươi đừng giả vờ nữa. Mau dậy uống thuốc đi này. Đừng tưởng giả vờ ngủ để đánh lừa ta, đợi ta đi thì mò dậy làm việc. Ta nói với ngươi, Hàn Tô ta đêm nay túc trực ngươi."
Nói dứt câu, một cái gối liền bay thẳng về phía Hàn Tô, Thành Cơ xốc chăn ngồi dậy hậm hực: "Rồi rốt cuộc tôn ti trật tự ngươi để đâu, ta là chủ hay ngươi là chủ. Ngươi.. đi về phòng cho ta."
Nguyệt Liên một tay ôm gối, tay kia đưa chén thuốc: "Tổ tông, Uống giúp ta đi lão tổ tông."
"Ta không uống, ngươi đi đi!"
Nguyệt Liên bặm môi đặt chén thuốc ngay bàn, sau đó thả gối xuống rồi ngã người nằm lên giường, hắn còn không quên kéo chăn trên người Hi Hoa để đắp cho mình nữa.
"..."
Nhị thiếu chủ bị hành động của hắn làm cho hóa đá rồi, cả người cứ ngồi đó nhìn Hàn Tô nằm ngủ bên cạnh không nói nên lời.
"Nhị thiếu chủ không uống, ta cứ thế như vậy đợi ngươi uống." Thành Cơ bị lời nói làm cho choáng váng, ra sức giành lại chăn: "Ngươi trả cho ta.. ta là chủ của ngươi.. Ngươi vô lễ, vô liêm sỉ!"
Nhị thiếu chủ cố gắng đạp Hàn Tô xuống giường, tên Hàn Tô không chỉ là ánh sáng, là tia ấm mà còn là tên đầu trâu, tên không biết tôn ti, tên vô liêm sỉ, là ông cố nội của y rồi! Bất giác Hàn Tô xoay người, Thành Cơ theo đó mà mất thăng bằng ngã ra đằng sau. Nguyệt Liên hốt hoảng nhổm dậy đỡ y nhưng rốt cuộc lại chậm trễ. Thành Cơ ngã ra giường còn Hàn Tô lại đè lên người y, môi không tự chủ chạm vào nhau.
"..."
Đây.. đây, là hôn rồi.
"..."
Cuối cùng cũng hôn được tiểu bảo bối trong sự vô ý..
Bốp! Coong..
Nguyệt Liên muốn phun máu vì cái tát trời giáng ấy, làm hắn trong phút chốc nhớ lại lúc Hi Hoa hồi sinh đánh hắn không nương tay, lại làm hắn tượng tưởng thần hồn mình sắp bay về thực tại mất rôi. Ôi mẫu thân ơi. Đau đến choáng váng đầu. Nguyệt Liên khó khăn níu cạnh giường ngẩng đầu, tiếng vang của mặt nạ bạc khiến hắn choáng váng, sâu bên trong một bên má là cảm giác đau rát, đau đến nỗi hốc mắt đỏ lên. Đúng là lâu ngày không bị đánh, giờ cảm nhận lại.. ôi nó thật mới mẻ và thú vị.. đau quá. Tiểu bảo bối chỉ vì đánh hắn đến ngay cả nội lực trong người cũng dùng đến.
"Nhị.. Nhị thiếu chủ.. ta."
Nguyệt Liên nhìn Hi Hoa, trong lòng có chút khựng lại. Hi Hoa lúc này níu giữ cái chăn, y rũ mặt, mái tóc dài kia gần như che phủ gương mặt của y.. nhưng hắn vẫn thấy y đang cắn chặt răng mình, hơi thở nặng nề, cơ thể còn run rẩy. Đôi tai cũng đã đỏ lên rồi. Không hiểu sao Nguyệt Liên lại cảm thấy mình lúc này thật đê tiện, là dọa cho Hi Hoa sợ hãi rồi.
"Ta đi hâm nóng thuốc cho nhị thiếu chủ."