Điện Lăng Tiêu chỉ có Thiên Đế ngồi ở bậc cao nhất. Hi Hoa và Nguyệt Liên bước vào hành lễ, đợi Thiên Đế đưa tay miễn lễ xong, nhanh chóng đi vào vấn đề: "Trẫm gọi riêng hai thần vào đây lúc này thật ra có việc cần bàn giao lại cho hai thần."
Thiên Đế đứng dậy bước xuống các bậc, trên tay cầm một kinh thư đã cũ, trầm giọng nói: "Thế cục đã không còn như lúc đầu, việc khơi dậy chiến tranh là chuyện một sớm một chiều. Trẫm suy tư rất lâu thì chợt nghĩ đến chuyện Dạ Tập Huyền, hắn sẽ không bỏ qua một cách dễ dàng. Đây là một cuốn tâm thư bí mật, trong này có ghi chép một vài cách hồi sinh và cách kết nguyên thần."
Hi Hoa và Nguyệt Liên sửng sốt bất giác đưa mắt nhìn nhau. Nguyệt Liên lên tiếng: "Thiên Đế, chuyện này? Ngài muốn hồi sinh Đàm Phiên thượng tiên để đàm phán với hắn."
Thiên Đế buông tiếng thở dài: "Có những chuyện tuy biết không thể nhưng cũng phải cố gắng. Thần tiên lúc này vốn an nhàn tự tại, sống lâu trong hòa bình nên đâm ra tinh thần yếu đi so với các bậc tiền bối trước. Trẫm chợt nghĩ, nếu như.. chỉ là nếu như Thiên Cửu đại loạn.. Trẫm vẫn mong còn có hy vọng cuối cứu rỗi tình thế. Cũng không phải trẫm không tin vào việc đoàn kết đại thắng, chỉ là dã tâm mỗi người không ai nắm bắt được. Chống có thể không nhưng phòng thì nhất định phải có. Chuyện này vốn dĩ chỉ có ba chúng ta biết, hai thần có thể giúp trẫm được không?"
Nhận tấu thư trên tay, Hi Hoa nhỏ giọng hỏi: "Vậy nếu, vậy nếu không thể hồi sinh được thì sao?"
Thiên Đế cười nhẹ: "Vậy thì chỉ có thể vì sự cố gắng của chính bản thân mình thôi." Nói rồi ngài nhìn Hi Hoa rồi thở dài: "Trận chiến năm đó với Dạ Tập Huyền không dễ dàng như trong sách thư ghi lại, có những việc bắt buộc phải giấu đi để đổi lại sự bình yên sau này. Nên trong việc nghiên cứu, nếu vô tình biết được điều giấu đi, vẫn mong hai thần âm thầm giấu kín."
Một trận chiến tàn khốc diễn ra, đôi khi người ghi lại sử sách cũng không tận tình chứng kiến nên có thể bỏ lỡ một số chuyện quan trọng, hoặc là có những chuyện hướng danh tính xấu mà bắt buộc phải giấu đi, điều này Nguyệt Liên là người hiểu rõ. Một trận chiến càng hoa lệ trên sách sử thì càng sự thật càng khiến người khác chua xót, Nguyệt Liên rũ mắt, chợt nói:
"Ta có thể đồng ý với Thiên Đế, nhưng sau này có xảy ra chuyện gì mong Thiên Đế đừng giấu chúng ta."
"Được, trẫm đồng ý. Chuyện này chỉ có chúng ta biết, mọi chuyện sau này sẽ không liên quan đến nó nữa. Trông chờ vào hai thần. Cũng đã không chuyện gì, trẫm phải trở về xét công vụ."
Hi Hoa bỗng chốc lên tiếng: "Thiên Đế.. Ngài, xin giữ gìn sức khỏe và phải thật cẩn trọng. Lúc nãy ở điện Xuân thần xuất hiện một kẻ không rõ lai lịch, thần không cảm nhận được khí tức của tên đó mặc dù rất gần."
Thiên Đế ngạc nhiên ánh mắt từ từ trầm xuống: "Khí tức không nhận ra được trừ phi người đó tu vi đã đạt mức cảnh giới.. Thần nên cẩn thận, có lần một chắc chắn sẽ có lần hai. Trẫm cũng sẽ cho binh tăng cường tuần tra."
Trên cung hàng lang trải dài dưới ánh mây ngũ sắc cùng những tiếng hạc kêu oang khắp nơi, hai người sáng bước bên nhau, bước chân không phát tiếng động những lại cảm giác nặng nề vô cùng.
"Hi Hoa!"
"Hửm?". Hi Hoa nghe gọi liền quay lại, Nguyệt Liên nhìn y, trong lòng không rõ tư vị chỉ khẽ thở ra rồi bước đến nắm lấy tay y dắt đi.
"Ta đưa ngươi về Hoa giới, nơi đó an toàn hơn cho ngươi."
Hi Hoa đi đằng sau nhìn bàn tay Nguyệt Liên nắm lấy tay mình, y cũng nắm chặt lấy tay hắn. Cứ nghĩ rằng sẽ tránh né được vài chuyện, cuối cùng vẫn phải làm, Hi Hoa không hiểu vì sao mọi thứ phải xảy ra đối với mình, cứ như đây là kiếp mệnh y phải chịu. Chỉ là, Hi Hoa chợt nhìn người trước mặt, Nguyệt Liên hắn vốn dĩ có thể tự tại, tự làm điều mình thích nếu như không có mối quan hệ với y. Nếu đây là điều y phải đối mặt, y vẫn không muốn Nguyệt Liên bị y liên lụy.
"Nguyệt Liên Ngươi có ý kiến gì việc này không?"
Đám mây hai người cưỡi vẫn phiêu diêu chậm rãi, Nguyệt Liên không quay đầu lại, hắn suy nghĩ mông lung rồi nói: "Ta vốn dĩ chưa từng vì ước mộng của kẻ thù mà hạ quyết tâm hoàn thành di nguyện của chúng. Nhưng nếu như đây là cách duy nhất để bảo tồn sự hòa bình thì ta vẫn nên đánh cược một lần."
Hi Hoa gật đầu, xem như cũng đồng tình với hắn. Cảm giác tâm trạng hôm nay nặng nề vô cùng, Hi Hoa đổi chủ đề để giảm bớt sự tĩnh lặng: "Nguyệt Liên, hoa đào đã có rồi, rượu hoa đào cũng đã ủ kĩ. Chúng ta đi đến đó lựa rượu đi."
"Rượu hoa đào! Của Lão Chu sao?"
Hi Hoa lắc đầu cười thần bí. Cả hai trở về Hoa Giới, Hi Hoa kéo tay Nguyệt Liên bay qua vùng hoa oải hương rồi đến tận sâu trong rừng đào mới đáp xuống. Hi Hoa buông tay Nguyệt Liên, tự lần mò vài gốc cây xem xét. Nguyệt Liên đứng nhìn xung quanh, bất giác hắn đưa tay đón vài cánh hoa đào, tâm tình cũng nhẹ nhàng hẳn.
"Nguyệt Liên, nhìn nè!"
Hi Hoa tay bưng hai hủ rượu đất rồi đưa cho Nguyệt Liên. Nguyệt Liên ôm lấy, vẻ mặt tươi hẳn ra, hắn đưa tay mở ra ngửi. "Mùi hương không giống của lão Chu, lại nghe chút mùi ngọt. Bảo bối, là ngươi ủ đúng không?"
Hi Hoa cười tươi kéo Nguyệt Liên đến một gốc đào ngồi, vừa ngắm hoa vừa ngắm trời xanh. "Ta cũng vừa mới học ủ, có thể sẽ không ngon bằng lão Chu."
Nguyệt Liên uống một hớp, khóe miệng bỗng cong lên: "Ủ vì ta thích uống sao?"
"Ừm". Hi Hoa tránh ánh mắt của hắn cười mỉm. Nguyệt Liên phì cười nói: "Vậy ta không khách khí uống hết đó nha.. Tiểu bảo bối đừng để ta biết nơi ngươi giấu rượu."
Nói xong hắn lại uống, hắn thích uống rượu, mà rượu do người hắn yêu ủ cho hắn, hắn lại càng không thể bỏ qua. Tâm hắn bỗng chốc nở hoa, cũng không nghĩ Hi Hoa lại vì sở thích của hắn mà ủ rượu. Rượu này độ cay hung vừa phải, nhưng có chút vị ngọt đầu lưỡi giống như rượu trái cây không khiến người khác say được. Nhưng mà sao hắn lại thấy rượu này khá mạnh, không biết y dùng gì để ủ.
"Rượu ngon thật, Ta rất thích."
Vừa dứt câu đã nghe Hi Hoa ho sặc sụa, Nguyệt Liên há họng nhìn Hi Hoa, rượu đưa đến miệng còn khựng lại: "Hi Hoa! Ngươi uống rượu?"
Hi Hoa phẩy tay nói: "Ta chỉ muốn thử tay nghề của mình thôi.."
Nguyệt Liên đưa tay quàng lấy cổ Hi Hoa, cười ha hả nói: "Ngươi không tin ta sao. Dù gì vị giác rượu của ta vẫn rất tốt."
Hi Hoa cười gật đầu, chậm rãi uống thêm: "Ta cũng thấy vậy, lúc trước ta đã thử vài lần. Thật sự không dám nghĩ đến mùi vị tệ, lại ủ ra rượu độc. Nhưng bây giờ tốt hơn rồi, ta nghĩ tửu lượng của ta cũng tốt hơn một chút, ít ra vẫn có thể ngồi uống, tâm sự với ngươi một lúc."
Nguyệt Liên vui vẻ hôn lên má y một cái rồi hướng trời nhìn cùng y trò chuyện vui vẻ.
Cho đến khi Trời đã tối thẫm, dưới đất là những vò rượu nằm lăn lóc. Nguyệt Liên tựa người vào gốc cây còn Hi Hoa nằm trên chân y, cả hai đều ngủ rất say. Bất chợt Nguyệt Liên tỉnh giấc, hắn dụi mắt nhìn thì phát hiện trời đã tối, trong lòng có chút giật nảy tìm Hi Hoa, nhưng khi nhìn y ngủ yên bên chân mình, trong lòng khẽ thở nhẹ nhõm.
Dù uống hai vò rượu, Nguyệt Liên đầu một chút cũng không ê ẩm, lại được một giấc ngủ rất say làm tinh thần thấy thoải mái hơn nhiều. Hắn nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt của Hi Hoa, hắn lúc này lại thấy mình may mắn vô cùng vì tìm được hạnh phúc thật sự của mình. Có Hi Hoa bên cạnh lắng nghe, vui đùa, tâm sự thật khiến hắn thoải mái, trải lòng hơn nhiều, cảm giác yêu và được yêu đúng người làm hắn phấn khởi vô cùng. Nguyệt Liên đưa tay xếp những vò rượu ngay thẳng vào sát gốc cây, rồi nhẹ nhàng bế Hi Hoa trở về tẩm điện. Đi được nữa đoạn lại nghe tiếng cười thầm, Nguyệt Liên nhướng mắt nhìn Hi Hoa mắt nhắm nhưng cái miệng nhỏ lại cong lên cười mớ rất ngô nghê.
"Phì.. Ngủ xong lại phá sao?"
Nguyệt Liên bâng quơ bị biểu cảm của Hi Hoa làm buồn cười. Lời hắn vừa dứt, Hi Hoa đã chớp chớp mí mắt từ từ mở mắt ra. Nguyệt Liên lập tức im lặng cố nén tiếng thở, bước chân đi cũng chậm hơn thiếu điều muốn đứng tại chỗ. Hi Hoa mở mắt nhìn Nguyệt Liên rồi lại ngơ ngác nhìn xung quanh, sau lại vùng khỏi người Nguyệt Liên mà đáp đất. Nguyệt Liên cười khổ níu tay Hi Hoa lại:
"Bảo bối, quay lại đây.."
Hi Hoa ngơ ngác quay lại nhìn Nguyệt Liên rồi nhe răng cười, tay nắm lấy tay Nguyệt Liên kéo đi. Nguyệt Liên không giằng co mà cứ để Hi Hoa dắt đi hết vườn đào, lại hết vườn oải hương lại kéo đến vườn lê. Chớp mắt dừng lại ở một cây lê đầy trái, Hi Hoa hướng mặt nhìn Nguyệt Liên rồi lại nhìn lên cây, hành động ấy cứ lặp lại vài lần, Nguyệt Liên hỏi:
"Muốn ăn lê sao? Vậy đứng yên đây đi, ta hái cho. Nhớ đứng yên ở đây đó. Di chuyển là ta sẽ chặt hết vườn lê này."
Phải xác nhận Hi Hoa gật đầu mãnh liệt cùng sự an tâm xong Nguyệt Liên mới rời Hi Hoa rồi biến thân lên nhành cây nơi mà theo hắn có trái to nhất, liếc nhìn vẫn thấy Hi Hoa đứng yên một chỗ nhìn mình, hắn cảm thấy an tâm, lần này không nháo, chắc là tăng cấp rồi.
"Liên!"
Nguyệt Liên nghe gọi liền nhìn xuống, trước mắt hiện ra khung cảnh mỹ lệ. Hi Hoa hai tay vận linh lực, những cách hoa đỏ rực theo đó mà tạo nên một chữ "Yêu" mà Hi Hoa đứng giữa nó, khuôn mặt tươi tắn hướng Nguyệt Liên chụp hai tay lên đầu tạo hình trái tim bự bự:
"Liên, Yêu Liên, yêu rất nhiều. Yêu hơn lục giới này, Hi Hoa yêu Nguyệt Liên rất nhiều."
Nhìn khung cảnh này bất giác tim Nguyệt Liên đập mạnh, gò má bỗng ửng lên. Hẳn là bị làm cho ngại đến mức không biết nói gì, Chỉ biết ngồi cười ngại ngùng thích thú, sau lại hái hai trái lê rồi vυ't thân giữa những cánh hoa chậm rãi bay đến ôm lấy Hi Hoa.
"Hoa Hoa yêu Liên Liên rất nhiều. Hoa chỉ cần mỗi Liên.."
"Ta cũng vậy.. yêu Hi Hoa rất nhiều, yêu hơn cả sinh mạng của ta.."
Hi Hoa cười thỏa mãn, cả người ôm lấy Nguyệt Liên, những cánh hoa cũng nhẹ nhàng rơi xuống đất. Nguyệt Liên ôm y, từ hạnh phúc lại thấy thấu hiểu, hắn yêu Hi Hoa, Hi Hoa cũng yêu hắn, hà cớ gì phải để lòng việc người này giống người này. Hắn chỉ cần biết kiếp này hắn là Nguyệt Liên, y là Hi Hoa, hai người tâm hướng về nhau, chẳng điều gì chia lìa được. Nguyệt Liên thấy khóe mắt có chút cay, hắn bật cười, Hi Hoa làm hắn vui vẻ biết nhường nào.
Sáng hôm sau, Hi Hoa lờ mờ tỉnh dậy thì đã thấy mình ngủ trên nhuyễn tháp, trên người chỉ còn trung y lõng lẽo, cổ tay và tay đều có vết niết, cả người ê ẩm, nơi đó có chút đau. Hôm qua say rượu không biết y có làm càn điều gì không nhưng chuyện trải qua đêm xuân với Nguyệt Liên đương nhiên sẽ có. Hi Hoa xoay người lại nhìn Nguyệt Liên ngủ bên cạnh, hắn còn không mang áo, hình xăm ở ngực đều lộ ra, Hi Hoa mỉm cười nhích tới hôn nhẹ lên vết xăm đó rồi nhẹ nhàng ngồi dậy xuống giường.
Khi trời sáng hẳn, Hi Hoa ngồi bên án thư trong thư phòng xem lại quyển bí pháp mà Thiên Đế đưa, cách tái sinh không hẳn là nhiều nhưng nó lại có thể phân chia ra nhiều góc cạnh khác nhau. Xem một lúc y mới rút ra được, quan trọng không phải là cách hồi sinh mà là thứ để hồi sinh chính xác người mình muốn, như vậy thì thật khó.
"Điện hạ!" Dương Tử bước vào hành lễ, vẻ mặt có chút hớt hải.
"Có chuyện gì sao?"
Dương Tử gật đầu nói: "Mới sáng hôm nay Thu Phân phương chủ đến thông báo, nói là vườn hoa hồng ngài ấy trồng đang nở rộ bỗng dưng sau một đêm biến mất chỉ còn cuống và lá, bông biến đâu mất. Giờ ngài ấy.. đang ngồi khóc lóc ở đại điện muốn điện hạ phân xử tìm ra kẻ chủ mưu."
Đôi mày Hi Hoa nhíu lại, khó hiểu hỏi: "Làm sao lại xảy ra chuyện này, các hoa tiên không phải được sắp xếp canh chừng sao?"
"Các hoa tiên ở đó đều nói thấy một luồng linh lực đi qua, hoa theo đó cũng biến mất, điện hạ, chúng ta phải làm sao đây. Sắp tới là lễ hội hoa diễn ra.. Không thể để vườn hoa kia có cành mà không có hoa được!"
Hi Hoa cất cuốn bí pháp rồi vội vàng đứng lên nói: "Ta đi xem trước đã."
"Không cần đâu."
Dương Tử và Hi Hoa bất ngờ nhìn ra cửa thấy Nguyệt Liên đứng đó, hắn cười cười rồi nói: "Dương Tử, ngươi đi nói với Thu Phân phương chủ bĩnh tĩnh, ta và Hi Hoa sẽ dắt thủ phạm đến nhận tội với ngài. Thủ phạm dám gây ra tội lỗi thì phải dám nhận và dám đền bù."
Dương Tử ngớ người rồi vâng mệnh chạy đi. Hi Hoa bước xuống bậc đi đến hỏi: "Ngươi biết là ai sao, mau đưa ta đi gặp hắn hỏi cho ra lẽ."
Nguyệt Liên khịt mũi, khóe miệng cong lên, sau lại bật cười thành tiếng rồi cầm tay Hi Hoa dắt về tẩm điện.
"Sao lại ở tẩm điện của ta?"
Nguyệt Liên nhấn y ngồi xuống ghế rồi pha cho y chén trà: "Uống đi rồi ta biểu diễn cho ngươi một tiết mục.. Xem xong ngươi sẽ hiểu."
Hi Hoa gật đầu nhìn Nguyệt Liên đi đến bức bình phong lấy y phục hôm qua y mang, hắn giơ trước mặt y nói: "Đây là y phục.. hãy xem đây!"
Nguyệt Liên dùng lực phẩy y phục một cái mạnh, lấp tức bao nhiêu cánh hoa hồng rơi lả chả xuống nền. Trà trong miệng Hi Hoa phun ra hết, y trố mắt nhìn, miệng há hốc. Nguyệt Liên vắt y phục lên tay mình, tay kia như đưa ra giới thiệu:
"Thưa điện hạ, Với tư cách là một nhân chứng sống, ta xin khẳng định tên" hái hoa tặc "đó mang trên mình y phục này. Tối hôm qua đánh lừa ta leo lên cây hái lê xong, hắn đã bí mật, ỷ mình tu vi giỏi, một tay hái hết bông vườn nhà người ta. Hỏi ra lí do mới biết, tên ấy vì mến mộ nhan sắc cũng như tài năng của ta dùng bông để tỏ tình, cũng không biết là nên cảm động hay trách móc nữa.."
"Cái này.. cái này.."
Hi Hoa cứng họng không thốt ra được lời nào. Nguyệt Liên buông tiếng thở dài bất lực.
"V.. vậy sao lúc đó ngươi không ngăn ta?"
Nguyệt Liên tỏ vẻ sợ hãi: "Không phải ta bị bắt leo lên cây lê sao, ngươi hái lúc nào ta đâu có biết. Nhưng nói thật dù có biết thì ta thật sự không nghĩ mình cản được ngươi."
Cảm thấy mọi tội lỗi đều dồn vào mình, Hi Hoa xìu mặt xuống, hối hận không kịp nữa. Nguyệt Liên nhìn khuôn mặt như ăn chanh của Hi Hoa buồn cười đến mức không thể nhịn. "Sao.. thủ phạm tìm ra rồi, thỉnh Xuân thần đến hoa cung nhận tội. Nghe nói người có tộii phải đến Quỷ Hoa Môn dưới sự cai quản của Đại Hàn phương chủ, rất đáng sợ."
Hi Hoa ngước nhìn Nguyệt Liên, bỗng chốc mặt nhăn lại, ưỡn ẹo người: "Ây da.. Sao cả người mỏi vậy nhỉ! Nguyệt Liên hôm qua ngươi làm gì ta.. Ngươi chắc chắn lợi dụng ta say rượu mà làm càn."
Nguyệt Liên nhìn khuôn mặt vặn vẹo tránh né tội lỗi của mình, muốn mắng cũng không được. "Đi thôi!"
Hắn đứng dậy kéo tay Hi Hoa đi, Hi Hoa trợn mắt cố giằng lui, sợ hãi nói: "Lần này còn đυ.ng vào Thu Phân phương chủ, Đại Hàn phương chủ sẽ gϊếŧ ta mất."
Gì chứ Đại Hàn thúc thúc là người duy nhất trong hai mươi tư phương chủ uy quyền không nể mặt ai, Hi Hoa vẫn còn nhớ lúc nhỏ bị Đại Hàn phương chủ dùng roi đánh vào mông vì tội lười học, chính là người không chung huyết thống mở đường cho việc dạy dỗ y bằng roi. Thu Phân là người trong lòng của Đại Hàn, y đυ.ng vào thứ yêu thích của nàng, Đại Hàn sẽ đánh y chết mất.
Nguyệt Liên cười tươi tắn rồi nói: "Dám làm dám nhận.. điện hạ, Đại Hàn phương chủ sẽ nhẹ tay."
Nói xong hắn cúi người vác Hi Hoa lên một đường đến Hoa cung mặc kệ Hi Hoa cố gắng la hét, tẩu thoát.
"Ta đem thủ phạm đến rồi đây."
Nguyệt Liên vừa thả Hi Hoa xuống đại điện Hoa cung, y liền xoay người muốn trốn nhưng bất thần lại chạm mặt với Đại Hàn phương chủ. Thu Phân chớp mắt, rồi hướng tay chỉ Hi Hoa, vẻ mặt bất ngờ vô cùng:
"Điện hạ?"
Hi Hoa bị mọi người nhìn đến ngại chín mặt. Y cười khan rồi mới nhỏ giọng thừa nhận: "L.. là ta.. Ta không quản nổi hành động của mình.. Ta sẽ chăm lại vườn hoa cho Thu Phân phương chủ"
Thu Phân vuốt trán, cố hít lấy một hơi để hạ hỏa. Xong lại nở nụ cười bước đến nựng hai má Hi Hoa cười nói: "Điện hạ lớn rồi không còn là con nít nữa.. Ta không trách điện hạ, vườn hoa hồng được người chọn là vinh hạnh của ta. Chỉ là ta nhắc nhở một chút, sau này có hái thì hái luôn nhành, luôn cây, luôn lá, luôn cuống, luôn rễ.. Đừng ngắc mỗi hoa, nhìn lại cái vườn trọc đầu, không đẹp cho lắm, đó không còn gọi là thẩm mỹ nữa."
Hi Hoa biết lời nói Thu Phân rất nhẹ nhàng yên ổn nhưng mà hành động nàng không yên tí nào, hai má của y đau quá.
"Đa tạ Thu Phân phương chủ ban sự tha thứ, nhưng ta cũng sẽ đền lại cho người loài hoa khác.. Người thích hoa gì ta tặng người, ta không phải là người dám phá nhưng không dám xây lại. Hoặc ta sẽ gây dựng lại vườn hoa hồng cho người."
Thu Phân nhẹ nhàng buông tay cười thỏa mãn: "Được, bàn giao xong xuôi.. Chỉ cần điện hạ ban, thần đều thích."
Mọi người rốt cuộc cũng yên ổn rời khỏi Hoa cung, Dương Tử bị đuổi đi, trong chính điện chỉ có ba người. Nguyệt Liên đứng giữa ngăn cách Hi Hoa với Đại Hàn.
"Điện hạ, người sao vậy, mau ra đây nào! Điện hạ đừng nghĩ không thấy thần thì thần cũng sẽ không thấy ngài"
Đại Hàn vui vẻ gọi nhưng Hi Hoa biết trong đó là lạnh giá thế nào. Y núp sau lưng Nguyệt Liên, tuyệt nhiên không lên tiếng.
"Thủy Thần.."
Nguyệt Liên nghe gọi tên liền cười cười đưa tay đẩy Hi Hoa ra đứng trước mặt.
Đại Hàn bật cười, Hi Hoa khốn đốn cười theo. Bất giác nụ cười liền tắt khi đôi vai bị Đại Hàn nắm lấy:
"Điện hạ.. Gia có gia pháp, quy có quy củ. Dù gì ngài cũng đã là điện hao Hoa giới, là một chủ trong Lục giới, là Xuân Thần của tứ hải bát hoang, mấy cái ở Quỷ Hoa Môn không nhằm nhò gì với ngài. Thần vừa được bày một trò chơi. Nói ra tuổi thần với tuổi ngài rất hợp chơi trò chơi này."
"Thỉnh Đại Hàn phương chủ, ta hiện đang bận.."
"Trò này cũng không khó.. Một người rượt, một người chạy.. Chạy hết một vòng Hoa giới, xem ai trâu hơn ai."
Vừa dứt lời, trên tay Đại Hàn hiện ra chiếc roi da, vẻ mặt đầy nham hiểm. "BẮT ĐẦU!"
Hi Hoa cong chân chạy đi, Đại Hàn quất roi một cái bốp rồi vυ't đuổi theo. Nguyệt Liên chạy theo hô lớn:
"Hi Hoa cố lên, Hi Hoa cố lên!"
Khoảng thời gian đó, cả Hoa giới rầm rộ không ngừng nhìn cảnh tượng lá bay cây đổ, một người vắt chân vừa chạy vừa la, kẻ còn lại tay cầm roi quất tứ tung, miệng lại không ngừng kể lễ quá trình trồng hoa đầy vát vả của Thu Phân phương chủ. Người đi đường thấy uy lực pháp bảo của Đại Hàn phương chủ đều tránh né, lỡ không may xui xeo bị quất trúng coi như hoa dập thành cao dược, nhưng Có người tung hô, chắc là trò chơi mới Hoa cung tổ chức cho người hoa tộc.
Ở một gốc khuất, Nguyệt Liên chậm rãi đi vào thư phòng tìm lấy cuốn bí pháp của Thiên Đế. Hắn nhanh chóng xem sơ vài đoạn, đôi mày không khỏi cau lại. Vội sao chép lại toàn bộ bằng ấn thuật, hắn cất lại cuốn bí pháp rồi rời đi.
Cuộc truy đuổi sẽ không dừng lại nếu Thu Phân không chạy ra cản Đại Hàn. Hi Hoa ngồi giữa rừng oải hương được Lập Xuân phương chủ che chở. Nàng lau mồ hôi cho y, phủi vài lá cây vương trên người y. Bạch Lộ ngồi kế bên phe phẩy quạt cho y mát.
"Điện hạ, tốt hơn chưa, uống cốc trà đào đệ vừa ngâm nè."
Dương Tử thở không ra hơi đưa cốc trà cho Hi Hoa. Nãy giờ thấy Hi Hoa bị đuổi, hắn cũng tức tốc chạy theo gào thét can ngăn Đại Hàn thúc, thấy không ngăn nổi liền chạy đi tìm Thu Phân cô cô. Thật đáng sợ.
"Uống không nổi.. không nổi nữa."
Hi Hoa ngồi thở, đưa tay từ chối: "Lâu rồi không vận động.. Không thể nào tiếp ứng nổi."
Bỗng chốc Cảm nhận thấy cả người nhẹ nhõm hẳn, nhìn lại đã thấy Nguyệt Liên ngồi sau truyền linh lực cho mình. Hi Hoa đưa tay đánh vào người Nguyệt Liên. Mọi người xung quanh chỉ biết nhịn cười. Lập Xuân phủi tay rồi nói: "Thôi.. Điện hạ đã Có người bên cạnh chăm sóc rồi. Chúng ta đi thôi."
Dương Tử đưa trà đào cho Nguyệt Liên rồi theo chân hai phương chủ rời đi. Nguyệt Liên ngồi cạnh Hi Hoa, hướng mắt nhìn từng cánh rừng hoa oải hương trồng theo bậc. Hắn mở nắp trà rồi đưa cho y uống: "Ta đã trồng lại vườn hoa cho Thu Phân phương chủ rồi, ngươi không cần lo."
Hi Hoa cầm cốc trà có chút ngạc nhiên: "Ngươi trồng rồi sao?"
"Ừm.. Nếu ngươi muốn thì thường xuyên qua truyền linh lực vào, Tầm một tuần nữa hoa sẽ nở lại. Ngươi quên mất ngươi đã truyền thụ cho ta cái gì sao?"
Hi Hoa lúc này mới nhớ lại, y cũng tặng hắn vài phần linh lực có thể tạo ra hoa, nghĩ đến đây y liền bật cười, chậm rãi uống cốc trà.
"Hi Hoa.. Nhìn rừng hoa oải hương này ta chợt mơ ước."
"Ngươi mơ ước điều gì?"
"Ta ước thời loạn lạc qua đi, ta và ngươi mang hỷ phục, ở rừng oải hương vàng này vui đùa.. Ta thích nhìn ngươi nổi bật, chỉ cần thoáng cái liền biết ngươi ở đâu."
Hi Hoa cong khóe môi, thầm nói: "Đâu cần mơ ước.. Cứ lấy nó làm điểm để cố gắng đi."
Nguyệt Liên bật cười: "Đúng vậy ha.. Vậy thì coi như đó là điều chúng ta theo đuổi đi."
Hi Hoa hướng mắt nhìn Nguyệt Liên, thuận tiện đưa tay nhéo má hắn: "Ngươi ấy.. Đừng nhạy cảm quá, phiền lòng cứ nói ra, ta vẫn luôn ở đây với ngươi, ngươi muốn gì ta đều đáp ứng."
Nguyệt Liên nắm lấy tay Hi Hoa hôn nhẹ lên đó: "Tuân mệnh thưa phu quân. Nào, ta đưa ngươi về, sáng sớm chạy bộ rất tốt cho sức khỏe haha."
Hi Hoa được dìu đứng dậy: "Đúng vậy. Sau này thỉnh Ái Phi thức dậy cùng ta chơi trò rượt bắt, mong là Ái Phi không làm ta thất vọng."
"Không dám không dám!"
"Về thôi."
Trước khi đi Hi Hoa còn nhìn xung quanh xem Đại Hàn có xuất hiện không rồi mới đi theo Nguyệt Liên về. Cái thắt lưng có chút nhói, y lại quay sang đánh Nguyệt Liên. Nguyệt Liên như biết lỗi liền cúi người cõng Hi Hoa đi. Chính hắn cũng không ngờ tới hôm qua vì say rượu tiểu bảo bối lại nhiệt tình đến vậy làm hắn có chút choáng, nhưng mà lại tăng thêm tình thú, hắn không cưỡng lại mình được.
Một tuần trôi qua rất nhanh chóng, Hi Hoa không ngừng nghỉ tìm biện pháp nhưng cái nào cũng không có hiệu quả. Phía Thiên Cửu đã đánh lên hồi chuông cảnh cáo, có những nơi đã bị quỷ khí xâm chiếm bất thường. Thần tiên đã bắt đầu lo ngại, các binh đoàn tuyến đầu đã được phái đi thì tình hình mới bắt đầu ổn trở lại. Nhưng theo Hi Hoa thấy đây không phải là cách lâu dài, Thiên Cửu cần đưa ra những giải pháp trước khi quá muộn. Hi Hoa đặt bút ở nghiên mực, theo lối cũ đi vào cơ mật của Tẩy Hoa cung.
Hi Hoa đã luyện tới cấp bậc thứ năm, duy nhất cảnh giới thứ sáu vì không có linh tính hoa nên không thể tiếp tục. Hi Hoa hít thở một hơi sâu rồi tiếp tục dò la tung tích, bỗng một lưu ảnh lướt qua tâm trí. Y mở mắt thu hồi trận pháp vội rời khỏi Hoa cung, một đường bay đến sông Vong Xuyên ở U Minh giới. Hi Hoa nhìn qua một lượt rồi chậm rãi đi qua từng đám hoa bỉ ngạn. Màu đỏ rực u tối của hoa càng làm bật thêm bạch y tiên khí của Hi Hoa. Y tỉ mĩ quan sát, lưu ảnh lúc nãy y vừa nhìn thấy có một màu đỏ như máu, lại mang âm khí trong mình, y nghĩ chỉ có thể là loài hoa bỉ ngạn này. Nơi này không được tùy tiện dùng linh lực, y chỉ có thể đi theo bờ sông Vong Xuyên mà xem xét.
Đi một đoạn dài nhưng cũng không phát hiện điều gì, Hi Hoa buông tiếng thở dài rồi chọn một mõm đá ngồi nghỉ. Y bâng quơ nhìn khắp nơi, ánh mắt lại đáp đến đá Sinh Duyên ở U Minh. Hi Hoa phi thân đến dưới chân đá hướng mắt nhìn, trên đó chi chít chữ, y cũng không thể nhận ra chữ gì nhưng điều y chú ý chính là đám hoa bỉ ngạn dưới chân đá. Nó có màu đỏ sáng, cứ như nhận được linh lực vậy, lúc nhìn vào cảm giác âm u lạnh lẽo cũng không có. Hi Hoa ngồi xuống đưa tay nhả một ít tiên khí, đóa hoa bỉ ngạn liền rung rinh, nương theo đó mà ngã tựa vào tay y.
"Ngươi nhận tiên khí của ta vậy có thể cho ta biết một chuyện không. Loài hoa bỉ ngạn các ngươi đều chất chứa một tàn hồn, vậy có đóa nào không có tàn hồn nhưng vẫn luôn phát ra ánh sáng.. Giống như là một linh tính hơn là một loài hoa thật sự."
Đóa hoa bỉ ngạn rời khỏi tay y rung rinh cánh, Hi Hoa biết nó bảo y nó chỉ là một tàn hồn không di động nên không biết được.
Không sao. Hi Hoa đứng dậy nhìn xung quanh, sông Vong Xuyên rộng bát ngát, dùng một tháng trời để đi cũng không hết được, đành gạt chuyện đó qua một bên mà trở về.
"Tiên hữu.."
Hi Hoa nghe gọi liền hướng mắt nhìn, trước mắt là một lão ông bước đến, bên cạnh còn có hai nữ tử dìu dắt. Là một quỷ quan có thể quá tuổi nhưng nhìn có vẻ vẫn còn cứng rắn, phong độ.
Có lẽ thấy ánh mắt ngạc nhiên của Hi Hoa. Lão húng hắng giọng nói: "Tiên hữu, nếu như muốn tìm tàn hồn vì sao không tìm Hoa yêu."
"Hoa yêu?". Hi Hoa ngạc nhiên hỏi: "Từ lúc nào đã có Hoa yêu?"
Lão ông nở nụ cười, ánh mắt không chớp cứ nhìn chằm chằm Hi Hoa. Lão nói: "Theo lối này đi một chút sẽ có một thân cây đã chết và hồ nước đen, tiên hữu sẽ tìm thấy Hoa yêu."
Hi Hoa hướng nhìn lối đi đen tối, nhìn lại thì lão ông cùng hai nữ tử đã biến mất. Hi Hoa khó hiểu vô cùng nhưng vì muốn chuyến đi này không công cốc y liền bước đi. Từ trước đến nay có những thứ ở U Minh giới sẽ trở thành yêu quái nếu nó bị oán khí xâm nhập. Nhưng đối với loài hoa, trở thành yêu ở U Minh giới là chuyện khó xảy ra, đến lúc này U Minh giới cũng không có ý tìm hiểu, xem ra Hoa yêu này không được quan tâm cho lắm.
Đi một lúc, quả nhiên trước mặt liền xuất hiện một cây độc không hoa không lá, một thân sần sùi đen đúa chỉa ra nhiều cành nằm bên bờ hồ. Nơi này ánh sáng yếu, tiếng âm vọng và cú kêu rợn người. Hi Hoa nhíu mày, nơi này hoang vắng vô cùng, cũng không nghĩ một hoa yêu lại ở đây. Y bỗng ngẫm lại, có khi chuyện Hoa Yêu cũng không phải là thật, vậy rốt cuộc lão già kia muốn y đến đây làm gì. Hi Hoa tính quay về, bất chợt lão già ấy liền xuất hiện.
"Ngươi rốt cuộc là ai?"
Hi Hoa bình tĩnh hỏi, cái ánh mắt của lão cứ chằm chằm nhìn y khiến có chút khó chịu.
"Quả nhiên, dù có qua kiếp nào, tiễn hữu vẫn giữ nét mê hoặc người khác. Kiếp này càng đẹp hơn."
Lão già này, Hi Hoa đánh giá lão một phen, ăn vận có phần sang trọng, vàng ngọc đeo đầy mình, có thể là một vị quan trong các điện của Diêm Vương. Nhưng ý tứ câu này thật không rõ ràng. Hi Hoa cảm thấy hôm nay ở đây như vậy đã đủ rồi. U Minh và Thiên Cửu dù gì cũng cùng chiến đấu trong thời gian tới, thế nên không thể vì xích mích nhỏ mà gây ồn ào cho hai bên. Hi Hoa xoay người rời đi, cánh tay vô thức bị lão già bắt lại. Hi Hoa vung tay một chưởng đánh lùi lão ra:
"Ngươi có ý gì?"
Lão lồm ngồm ngồi dậy, mặt mày nhăn nhó: "Ngươi dám đánh ta.. A, ta nhớ.. Năm đó chúng ta ở ngay đây hehe, ngươi cũng rất chống đối.. Không sao không sao, chống đối càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Chúng ta lại vui vẻ với nhau thêm lần nữa."
Lão nói thật khó hiểu nhưng từ ngữ lại vô cùng da^ʍ tà. Cái gì mà ở ngay đây, rồi lại chống đối.. Hi Hoa liếc nhìn về phía gốc cây đen, lúc này y mới để ý nơi đó có hai sợi xích đen sần sùi mắc ở đó. Vội lục lại kí ức, Hi Hoa nâng mi hướng lão già nói:
"Ngươi là Quỷ Quan đã về nghĩ dưỡng già sao? Như vậy thì đã sống rất lâu rồi. Tuy nói người thuộc bậc tiền bối nhưng giữa thần tiên và U Minh tộc vốn dĩ chỉ tồn tại địa vị, thế nên vẫn mong ngươi nên biết lựa lời nói cho lọt tai."
Lão nghênh mặt cười khinh, đôi chân từ từ tiến đến: "Phiên nhi ơi là Phiên nhi, năm đó ngươi bị một kiếm đánh tan hồn phách, bây giờ được đứng đây phải nhờ công lao của ta đánh cắp một mảnh về, ngươi là phải mang ơn ta đúng không?"
Phiên Nhi có phải Đàm Phiên? Một kiếm phi tan hồn phách? Lão nhận nhầm mình là Đàm Phiên, mà khoan, đánh cắp một mảnh! Lão giữ một mảnh?
Hi Hoa nhìn lão ta, một cảm giác rùng mình xuất hiện. Dựa theo lời lão nói, có thể vụ việc năm đó lão có tham gia, như vậy thì càng nên tiếp cận để tìm hiểu. Mà để tiếp cận tìm hiểu y cần tạo cho mình một thân phận dễ dùng.
"Mang ơn? Ha, vậy thì thật ngại, ta một chút cũng không biết đến ngươi làm sao mà tin được lời ngươi nói đây. Mà nếu thật sự ta mang ơn, một người đáng bậc tiền bối lại tự chọn một nơi u tối này để người khác trả ơn sao?"
Lão Quỷ Quan hai mắt sáng trưng cười khà khà nói: "Ây, ngươi không nhớ là phải.. Ngươi mới tái tạo lại đã chạy lung tung rồi chưa kịp để ta dặn dò. Không ấy, chúng ta về nhà, trên đường đi ta sẽ nói cho ngươi."
Xem ra lần này phải mạo hiểm một lần rồi, nơi U Minh giới tiên thuật không mạnh mẽ. Hi Hoa gật đầu đồng ý đi theo lão, mặt khác thầm thông linh với Nguyệt Liên, y cần hắn giúp đỡ, mong là hắn đến đúng lúc.
"Con đường này thật u tối, ta không thích."
"Ây.. Phiên nhi, Ngươi nên nhớ kiếp trước ngươi bị kẻ ác truy đuổi, lần này tái sinh thì không nên để người khác nhìn thấy.. Không tối lắm đâu, chút nữa sẽ sáng, nào mau đi gần ta, đừng cách xa ta như vậy."
"Đường rộng, cần gì phải đi sát nhau, ta còn chưa biết ngươi là kẻ xấu hay người tốt. Nào, ngươi nói cho ta nghe một chút chuyện đi."
Lão Quỷ Quan cười khan rồi nói: "Nói tóm gọn Chính là năm đó trận chiến với Tà Thần diễn ra, ngươi là người trong phủ ta, chỉ là một tiểu yêu nhưng có công phá được âm mưu của Tà Thần. Tên Tà Thần Dạ Tập Huyền đâm ra hận ngươi đã tàn ác đánh lén làm ngươi hồn phách tiêu tan. Cũng may ta tới kịp nên giữ được một mảnh đem về nuôi dưỡng được hơn mấy vạn năm thì hôm nay ngươi đã trở về."
Lời nói này khác hoàn toàn so với những gì Hi Hoa biết, chỉ là chi tiết đem một mảnh hồn tàn về không biết có thật hay không.
"Vậy hồi nãy nơi đó chúng ta vui vẻ là sao?"
Lão Quỷ Quan liếc mắt ngang dọc như suy nghĩ rồi mới nói: "Nơi đó là nơi kiếp trước ngươi bị bỏ rơi, là ta đưa ngươi về phủ nuôi nấng. Chỉ là ngươi một chút gì cũng không nhớ."
Nói rồi lão trưng ra vẻ mặt đau khỏ đầy chua xót, lại lén đưa mắt xem biểu cảm của y nhưng đổi lại chỉ là đoi mày nhíu đến khó chịu. Hi Hoa thầm nghĩ câu trả lời với câu nói lúc ở đó thật khác nhau, lão ta thật biết cách luồn truyện. Đi được một lúc thì tới một vương phủ tĩnh lặng, Hi Hoa chậm rãi tiến về phía trước, ánh mắt liếc nhẹ, tự tâm biết cổng phủ bị đóng lại nhanh chóng.
"Ngươi nói đã dưỡng hồn của ta. Nãy giờ nghe ngươi kể hai câu chuyện, tâm tình ta có chút xót xa, cũng không biết là cảm giác mất mát hay quên thứ gì. Nếu vậy thì hãy cho ta biết cách ngươi dưỡng đi, nếu cảm nhận được ta tự khắc sẽ trả ơn theo đúng những gì ngươi từng đối với ta."
Lão Quỷ Quan gật đầu bắt lấy tay Hi Hoa kéo đi. Hi Hoa nhíu mày muốn rút lui nhưng không muốn để lão nghi hoặc đành chịu đựng đi theo sau. Lão dẫn Hi Hoa xuống một mật thất, Hi Hoa đưa tay chạm nhẹ vào vách đá, mật thất này y có thể phá, không sao. Nhưng ánh mắt Hi Hoa chợt nhếch lên, ẩn trên trần nhà lấp ló chính là hoa văn của Đồng Lô Hồng Liên, thứ mà y không thể nào quên được. Xem ra lão Quỷ Quan chính là người bày trò ăn cướp hoặc thông đồng với nhóm người khác tại Vạn Trùng Sơn.
Lão cười mỉm rồi vận quỷ khí, giữa mật thất liền hiện lên một trụ đá. Đôi mắt lão chợt co lại, nơi thủy tinh châu kia vẫn phát sáng, đồng nghĩa mảnh hồn kia vẫn còn. Lão đứng người, đôi chân run run nhìn lưỡi đao sắc kề ở cổ mình.
"N.. ngươi là ai? Ngươi không phải Đàm Phiên.. Ngươi.. ngươi Dạ Tập Huyền?"
Hi Hoa lạnh lùng nhìn lão hỏi: "Nếu không muốn chết tại mật thất này thì tốt nhất nên thật tâm trả lời."
Lão nuốt nước bọt, vẫn còn giữ chút sĩ diện cười: "Dạ Tập Huyền.. Ta nói ngươi dù có gϊếŧ ta ngươi cũng sẽ bị trận pháp hút quỷ khí nơi này áp chế, ngươi cũng đừng mong ra khỏi đây."
"Ngươi đánh giá ta cao quá, chức phận Tà Thần ta không dám nhận."
Cổ lão bắt đầu chảy ra dòng máu xanh, lão hoảng sợ cầu xin: "Được được.. Hỏi đi, ta biết sẽ nói.. Đừng, đừng manh động."
Hi Hoa dùng thuật chế trụ lão lại, rồi từng bước đi đến nhìn mảnh hồn tàn. "Chuyện mười vạn năm trước, các ngươi rốt cuộc đã làm gì với Đàm Phiên và Dạ Tập Huyền."
Lão Quỷ Quan nói nhỏ như sợ ai nghe thấy: "Chính là.. là ta vừa kể cho ngươi."
"Hửm? Là thật?"
"Đúng vậy, là thật!"
Hi Hoa chắp tay ra sau, chậm rãi nói: "Năm đó Dạ Tập Huyền và Đàm Phiên vốn dĩ là đôi tình lữ vân du tứ hải bát hoang. Vì điều gì đó, ngươi cũng một nhóm người đã viện cớ bắt trói Dạ Tập Huyền, buộc Đàm Phiên phải chấp nhận mọi điều kiện của các ngươi mới có thể cứu Dạ Tập Huyền. Nhưng rốt cuộc các ngươi lại không giữ lời, một mực ép Dạ Tập Huyền cuồng bạo mà gây ra họa cho Tam giới. Chuyện này, có giống với điều ngươi kể không?"
Lão Quỷ Quan run rẩy tím mặt, miệng lẩm bẩm: "N.. năm đó, năm đó không phải.. mọi chuyện đã giấu nhẹm rồi sao.. Ngươi.. ngươi vì sao biết?"
Hi Hoa hướng lão nói: "Vốn dĩ chuyện này chỉ giống ở U Minh Giới, người sống ở thời đó cho đến nay ai cũng biết. Nói giấu nhẹm chỉ là giấu với chúng thần tiên thời này. Nói giấu nhẹm thì chỉ giấu người giấu mặt giấu tên, hành vi khó dung tha của các ngươi cũng đâu giấu được. Bỏ qua chuyện này, ta thấy ngươi hao công tổn sức dưỡng hồn này, là của ai, Đàm Phiên sao?"
"N.. ngươi muốn làm gì?"
Hi Hoa đưa tay vận linh lực chạm vào Thủy tinh châu: "Nó quan trọng vậy sao. Nó là thứ gì vậy? Là vật để ngươi ra điều kiện với Tà Thần, muốn lợi dụng hắn để hoàn thành kế hoạch của mình."
"Oan.. oan quá, Đó chỉ là một thủy tinh châu bình thường, không phải của Đàm Phiên gì cả, ta.. Ta còn không biết Dạ Tập Huyền trở về nữa mà.."
"Vậy sao? Nếu vậy thì ngoài để trưng bày ra cũng chẳng làm gì?"
Hi Hoa vận mạnh linh lực như muốn phá vỡ, lão liền gào thét nhưng không động đậy được: "Không.. đó là Đàm Phiên.. Là Đàm Phiên, đừng phá nó."
"Là Đàm Phiên cũng phải phá, cũng không có lợi gì cho ta."
"Không.. Không có lợi cho ngươi nhưng cho ta.. Ngươi, tiên hữu, chúng ta trao đổi đi. Ngươi muốn mình mạnh hơn không, muốn nắm giữ Lục giới trong tay không. Ngươi đừng phá, ta tặng ngươi một mảnh Đồng Lô Hồng Liên, ngươi có thể dùng nó để tăng tu vi."
"Ngươi có sao?"
"Đúng vậy, ta lấy từ tên Dạ Tập Huyền. Chỉ có một mảnh, ta sẽ cho ngươi."
Hi Hoa hừ một tiếng phóng một đạo quang vào người lão, vì không cử động được nên lão hứng trọn, mặt mày liền co lại: "Ngươi tưởng ta là con nít à, ngươi không phải nói không biết Dạ Tập Huyền sao? Từ lúc nào đã lấy hắn ra làm bia chắn rồi. Nhưng ta cũng không nghĩ ngươi lừa được hắn lấy đi một mảnh."
Lão Quỷ Quan cả người run cầm cập, mặt nhăn nhó lại. Thủy tinh châu này là thứ duy nhất lão có thể lợi dụng Dạ Tập Huyền để dành lấy mảnh Đồng Lô Hồng Liên, lão không thể mất trắng được. Nhưng nếu không đánh cược, mạng sống của lão e cũng không còn.
"Tiên hữu.. ta sai rồi. Trong thủy tinh châu này thật sự có hồn phách của Đàm Phiên thượng tiên, chính Dạ Tập Huyền cũng xác nhận nếu không ta không thể trao đổi hắn được. Nếu ngươi không tin, hãy nhìn lên trần đi, là mảnh Đồng Lô Hồng Liên đó.. Tiên hữu.. Ta cho ngươi hết luôn, tha cho ta cái mạng già này đi."
Hi Hoa thu thủy tinh châu vào tay áo, tay kia không quên vận thuật thu mảnh Đồng Lô Hồng Liên vào túi càn khôn. Lão thấy vậy liền cười:
"Tiễn hữu.. chúng ta, giao dịch thành công rồi chứ?"
Hi Hoa nhếch miệng nói: "Chúng ta đương nhiên giao dịch thành công, nhưng đợi Tam Thanh xét xử, sống hay chết là do số của ngươi."
"Ngươi.. aaaa!"
Lão hét lớn, mật thất một phen chấn động, Hi Hoa vội vàng hóa thân bay vυ't ra khỏi mật thất, không ngờ lão lại xuất hồn phách đánh nhau với y, lão đang cố giành lại mọi thứ. Hi Hoa một chưởng đánh bay hồn phách của lão rồi bay ra khỏi U Minh giới. Lão ta lại bám dai nhả ra ba kim châm độc.
Một tiếng keng giòn tan, Nguyệt Liên bắt lấy eo Hi Hoa, tay kia vung kiếm chắn ba kim châm độc. Một sải kiếm quét về phía lão, cả lão và vương phủ nhanh chóng biến mất. Đến cấm địa Thần tiên, cả hai mới đáp xuống. Nguyệt Liên vội xem xét trên người Hi Hoa, lo lắng quở trách: "Ngươi ăn gan trời một mình xâm nhập vào vương phủ U Minh giới, ngươi có biết ta lo lắm không. Nhận được thông linh của ngươi ta liền đến đây nhưng một chút khí tức của ngươi đều không tìm được."
Nhìn khóe mắt Nguyệt Liên có chút đỏ, Hi Hoa hiểu trong lòng hắn lo lắng đến mức nào: "Ta xin lỗi đã làm ngươi lo lắng, chỉ là ta vừa phát hiện ra một chuyện nên không thể chậm trễ. Ta không sao cả, chúng ta bây giờ lên Thiên Cửu đi."
Hi Hoa nắm tay Nguyệt Liên kéo đi. Nhưng chỉ đi được vài bước cả hai khựng lại hướng nhìn Dạ Tập Huyền từ từ hiện hình đi đến.
"Hi Hoa.. Đưa cho ta, đưa cho ta được không?"
Dạ Tập Huyền đưa tay về phía Hi Hoa, giọng nói run run, nét mặt như khẩn trương lo sợ. Nguyệt Liên không hiểu nhìn Hi Hoa, Hi Hoa có chút thụt lùi nhìn cả người Dạ Tập Huyền tràn trề ma khí.
"Ngươi nói.. mảnh Đồng Lô Hồng Liên?"
"Đồng Lô Hồng Liên?". Nguyệt Liên nhướng mày ngạc nhiên, bên kia Dạ Tập Huyền lắc đầu nói: "Không.. Thứ ta cần là mảnh hồn của Đàm Phiên, Hi Hoa, đưa cho ta đi."
Hi Hoa nhìn gã, từ trong tay lấy ra thủy tinh châu xanh nhàn nhạt. Dạ Tập Huyền thấy nó liền cười, ánh mắt phủ lớp nước nhàn nhạt. Nguyệt Liên hỏi nhỏ: "Ngươi vào vương phủ lão già đó để lấy nó sao?"
"Ta cũng bất đắc dĩ mới biết được nó.. Chỉ là không biết là thật hay giả."
Nói xong Hi Hoa hướng nhìn Dạ Tập Huyền, nét mặt gã như tràn ngập trong sự hạnh phúc, gã đưa tay như muốn chạm, Nguyệt Liên liền ngăn lại: "Ngươi không thể chạm vào!"
Dạ Tập Huyền hiểu được lí do vì sao Nguyệt Liên ngăn cản gã, trên người gã tràn trề ma khí mà kia chỉ là một mảnh hồn yếu ớt, gã chạm vào chỉ sợ tổn hại đến nó, vậy nên đôi tay đưa trên không trung khẽ khựng lại, từ từ rút về như có chút tiếc nuối. Hi Hoa thu thủy tinh châu, Dạ Tập Huyền muốn nhìn thêm nhưng cũng không thể được.
"Dạ Tập Huyền, ta muốn hỏi ngươi một chuyện!"
"Được!"
Hi Hoa nghiêm giọng hỏi: "Những mảnh Đồng Lô Hồng Liên là ngươi đánh cắp có phải không? Hôm nay từ Lão Quỷ Quan ta thu được một mảnh, lão nói đã trao đổi với ngươi!"
Dạ Tập Huyền như nén thở, nhàn nhạt đáp: "Ta không đánh cắp, là có kẻ dâng lên cho ta.. Chỉ là dâng lên có một mảnh, ta dùng nó để trao đổi với lão Quỷ Quan. Còn những mảnh khác thì ta không biết. Lão Quỷ Quan đó.. Lão muốn ta thu thập cho lão để đổi lấy.."
"Khoan.. Lão muốn ngươi làm như thế. Vậy việc phía Bắc hải của thúc thúc ta.. là ngươi gây ra." Nguyệt Liên nhíu mày, có chút bất mãn tra hỏi.
Dạ Tập Huyền thở ra đáp: "Đúng vậy, nhưng hắn sẽ không nói ta đến gây sự chỉ vì Đồng Lô Hồng Liên đúng không?"
Bàn tay Nguyệt Liên nắm chặt, ánh mắt như không thể tin được: "Ý ngươi nói là thúc thúc ta.. Giữ một mảnh đồng Lô Hồng Liên?"
"Nếu không thì ta cũng không rảnh rỗi đến nơi có quân đội hùng mạnh trong tứ hải sau Thủy cung! Lại là cố nhân xưa.". Dạ Tập Huyền bình thản trả lời, bàn tay tạo ra ma khí, một mảnh Đồng Lô Hồng Liên thu nhỏ hiện ra. Xong gã thu lại, nhàn nhạt nói: "Về chuyện Đồng Lô Hồng Liên này, ta khuyên các ngươi nên hành sự bí mật. Đánh rắn động cỏ, chắc chắn sẽ không có kết quả gì đâu!"
Hi Hoa suy tính, chợt nhìn Dạ Tập Huyền hỏi: "Ngươi muốn giao dịch?"
"Đúng vậy! Chúng ta giao dịch, ta có thể tìm đủ các mảnh đã mất cho ngươi đổi lại ngươi phải hồi sinh Đàm Phiên cho ta. Không cần là bao lâu, ta chờ được. Mỗi lần tiến triển tốt, ta sẽ tự tay giao ra."
Hi Hoa và Nguyệt Liên nhìn nhau, Nguyệt Liên e ngại nói: "Nhưng vốn dĩ chuyện này không thể giấu."
Dạ Tập Huyền mím môi, nhỏ giọng nói: "Vạn Uyên và Thiên Đế, ta tạm tin hai người đó. Còn lại, Lạc Tịnh Hương kể cả đám tay sai, chúng đều cùng một giuộc."
Nguyệt Liên kéo tay Hi Hoa ra một gốc cây gần đó. Hắn trong lòng suy nghĩ rối rem, nhìn thấy Hi Hoa phân tâm càng khiến hắn thập phần lo lắng: "Ngươi chắc chắn sẽ hồi sinh được không?"
"Ngươi.. muốn cá cược sao?"
Hi Hoa e dè hỏi. Nguyệt Liên thở dài nói: "Ta không biết. Chỉ thấy xung quanh ta thật không mấy người tin tưởng, nếu thật như lời Dạ Tập Huyền nói, thúc thúc của ta.."
Hi Hoa suy nghĩ, đầu có chút khó chịu: "Chúng ta cần thời gian. Đồng Lô Hồng Liên từng một thời gắn kết với Dạ Tập Huyền, việc tìm chúng đối với hắn rất dễ.. Chỉ sợ lòng dạ khó đoán, ta không dám đánh cược tất cả."
Cả hai trở về, Nguyệt Liên hạ giọng nói: "Chuyện này chúng ta không thể giao dịch như vậy, chính chúng ta cũng không biết dã tâm đối phương. Ta muốn thay vì ngươi thay chúng ta tìm kiếm Đồng Lô Hồng Liên thì hãy rút những đám oán linh ngươi thả ra, không được phá hoại Đông Hoang nữa."
"Được. Vậy Hi Hoa.. Đàm Phiên"
"Ta sẽ giữ nó thay ngươi!"
Dạ Tập Huyền có chút không nỡ nhưng cũng không thể làm gì. Dù sao ở nơi tiên khí tràn trề cũng tốt hơn là nơi quỷ khí và lão da^ʍ tặc kia. Gã tin tưởng Hi Hoa hơn.
"Vậy.. gặp lại sau. Còn có, hi Hoa ngươi phải thật cận thận, cho dù sau này ngươi có hồi sinh được Đàm Phiên, ngươi chắc chắn, sẽ không hối hận."
Dạ Tập Huyền nói xong biến mất. Hi Hoa đứng lặng người một chút rồi mới nắm tay Nguyệt Liên bước đi: "Có lẽ sắp tới chúng ta sẽ không có nhiều thời gian gặp nhau nữa."
Nguyệt Liên ừm một tiếng rồi cả hai chậm rãi rơi vào im lặng, một chốc Nguyệt Liên mới nói: "Dù vậy nhưng nếu ngươi muốn làm chuyện hệ trọng gì thì cũng phải báo cho ta biết. Đặc biệt là đi đến U Minh giới."
"Ta biết rồi. Lần sau sẽ rút kinh nghiệm. Ngươi bây giờ muốn làm gì!"
Nguyệt Liên xoa cằm rồi nói: "Ta muốn đến Bắc hải xác minh mọi chuyện, xong sẽ đến Thiên Cửu gặp ngươi."
"Ngươi đi một mình liệu có ổn không?". Nơi Bắc hải tập trung nhiều quân, một mình Nguyệt Liên đi đến đó lỡ có kẻ thù hắn, hắn một mình không biết đối đầu như thế nào, Hi Hoa rất lo lắng về điều này, nghĩ lại lúc Nguyệt Liên bị bọn thần tôm bắt để đoạt xá thật khiến y không ngừng lo sợ. Nguyệt Liên mỉm cười an ủi.
"Không sao, ta tự biết lượng sức, ta cũng không tin có người dám đυ.ng đến ta. Ta là Đế Long, là Thủy Thần, người có thể can thiệp vào tình hình Bắc Hải lúc này, chỉ có ta."
Hi Hoa nhìn Nguyệt Liên, rồi thầm niệm chú úp tay mình lên bàn tay Nguyệt Liên, sau mở ra liền có một ấn hình hoa màu vàng nhạt. "Chỉ cần ngươi gặp nguy hiểm, ta sẽ đến với ngươi."
Hi Hoa giữ chặt tay Nguyệt Liên, Nguyệt Liên nở nụ cười hôn nhẹ lên trán y. Hai người tách ra sau đó. Hi Hoa đến Hoa giới, tự mình tạo một không gian giữ hồn cho Đàm Phiên, mảnh hồn nhận tiên khí nên tự chuyển động. Hi Hoa thấy vậy liền thở phào, vội thay một ngoại bào khác rồi đi ra ngoài, trước khi đi vẫn không quên tạo kết giới ở tẩm điện không cho ai tự tiện đi vào.