Yêu Thầm Em Gái Bạn Thân

Chương 9: Bóc tôm

Cuối cùng vẫn đi nhà hàng mà Trần Hoài Tự chọn, hai người chọn một phòng bao.

Lần đầu tiên Ngôn Trăn tới đây. Bề ngoài nhà hàng thoạt nhìn không hiện sơn không lộ thủy, bên trong lại rất giống cái động. Phòng bao giấu trong viện lâm viên sơn thủy kiểu Trung Quốc, yên tĩnh không tiếng động. Đội mưa đi vào đây, giống như đến đào nguyên tiên cảnh.

Bên trong phòng bao trang hoàng lịch sự tao nhã, bồn hoa xanh um tươi tốt, ngoài cửa sổ cảnh núi rừng sông nước, tươi mát u tĩnh, làm tâm tình người đến đây bình tĩnh trở lại.

Phục vụ mặc trường bào kiểu Trung Quốc, an tĩnh không tiếng động mang thức ăn lên cho bọn họ.

Ngôn Trăn nếm một chút, cảm thấy khẩu vị thực hợp với cô, nhịn không được hỏi: “Anh tìm được nhà hàng này ở đâu, đồ ăn ngon như vậy mà tôi chưa từng nghe nói qua.”

“Nhà hàng bạn tôi mở, đã tới một hai lần.”

Trần Hoài Tự mang bao tay ngồi một bên lột tôm, lột xong đặt vào trong chén Ngôn Trăn, khiến cô hoảng sợ, nửa tin nửa ngờ mà nhìn hắn: “Anh không sao đấy chứ?”

“Không ăn à?” Anh lại giơ tay, “Vậy trả lại cho đây.”

“Đương nhiên ăn!” Ngôn Trăn không hiểu tại sao anh lại làm ra hành động không thể hiểu được như vậy, nhưng tóm lại việc đại tiểu thư hưởng thụ người khác hầu hạ là không sai, vì thế kẹp tôm lên cắn một ngụm.

Ngước mắt, vừa lúc đối diện thần sắc Trần Hoài Tự cười như không cười.

“Làm sao vậy?”

Không phải anh đã hạ độc vào con tôm này đi.

“Không có gì.” Anh không nhanh không chậm mà tháo xuống bao tay, “Chỉ là đột nhiên nhớ tới, buổi chiều có người nói, chết cũng không ăn cơm của tôi.”

Ngôn Trăn:……

Trách không được ngữ khí lúc mời cô đi ăn cơm tốt như vậy, nguyên lai ở chỗ này chờ nàng.

Cô cắn răng: “Anh thật đúng là……”

“Tính toán chi li, có thù tất báo, bụng dạ hẹp hòi.” Trần Hoài Tự thay cô trả lời những từ ngữ mà cô nói qua vô số lần, dù bận vẫn ung dung mà nhìn cô, “Còn gì nữa không?”

Lời kịch của Ngôn Trăn đều bị cướp sạch, trừng mắt nhìn anh liếc một cái: “Anh có thể tự mình hiểu lấy là được.”

Dù sao cũng đã ăn rồi, cô đem tôm nuốt vào trong bụng, bất chấp tất cả mà ra lệnh: “Tôi còn muốn ăn, anh tiếp tục lột đi.”

“Ngôn tiểu thư, muốn thuê người lao động thì cần có thù lao.”

Lại tới nữa.

Ngôn Trăn thật sự rất tò mò: “Sau này anh có bạn gái, anh cũng muốn tính toán rõ ràng với cô ấy như vậy hay sao?”

Anh không chút hoang mang: “Chờ đến lúc tôi có bạn gái, em có thể hỏi cô ấy một chút.”

Trùng hợp lúc này phục vụ bê đồ ăn mới tiến vào, Trần Hoài Tự nghiêng người, bỏ đi đôi bao tay mới dùng một lần.

“Thôi bỏ đi.” Cô hừ một tiếng, “Người như anh, sẽ không tìm được bạn gái.”