Khao Khát Được Ăn

Chương 2: Ra ngoài dạo chơi

"Làm gì trên đó lâu thế?"

Cả hai vừa bước vào phòng ăn, gia chủ trong nhà - Triệu Kì Vương là người thấy đầu tiên, ông cau mày khi nhìn thấy đứa con cả của mình đang ôm chặt lấy đứa con út không buông.

"Mộc Quan qua đây với cha." Nét mặt Triệu Kì Vương thay đổi khi nhìn đứa con út, ông ngoắc tay khẻ gọi.

"Dạ."

Được Triệu Kì Sơn thả xuống, Triệu Mộc Quan liền nhanh chân chạy đến ngồi bên cạnh cha mình, cặp mông căn tròn đẩy đà của cậu không biết là vô tình hay cố ý cọ vào cánh tay rắn chắc đầy gân xanh của ông. Hành động tưởng chừng như vô hại ấy lại khiến cho cơ thể Triệu Kì Vương căng chặt lại, nhẫn nhịn cổ dục hỏa đang từ từ bốc lên dưới đũng quần.

Không hề biết mình đã làm cho người cha ruột của mình bốc hỏa, Triệu Mộc Quan cứ thế vô tư ngồi xuống chỗ trống bên cạnh ông.

"Ngày mai là sinh nhật của Mộc Quan rồi, bảo bối có ước muốn gì không?" Mẹ của Triệu Mộc Quan là Hồ Nguyệt Ly, phu nhân của gia tộc họ Triệu lên tiếng, đánh gảy bầu không khí ám muội đang bốc lên.

Triệu Mộc Quan đang định trả lời nhưng chợt nhớ ra gì đó, cậu khẻ liếc mắt nhìn cha mình, sau đó lại rời đường nhìn, ấp a ấp úng nói: "Con...con muốn."

Hồ Nguyệt Ly xoa đầu đứa con nhỏ, nhẹ giọng hỏi: "Bảo bối muốn gì cứ nói đi."

Triệu Kì Sơn xoa nhẹ vào má Mộc Quan, giọng điệu cưng chiều vô đối: "Bảo bối muốn gì mà không dám nói thế?"

"Đúng đấy, bảo bối nhỏ muốn gì thì cứ nói ra đi, anh hai sẽ làm tất cả cho em." Người ngồi đối diện với Mộc Quan nảy giờ đang mãi mê bấm điện thoại lúc này cũng đã lên tiếng. Người đó chính là Triệu Kì Lâm, anh trai thứ hai của Triệu Mộc Quan, nói về độ cưng chiều thì trong nhà này anh là nhất đối với cậu, gần như cậu muốn gì anh cũng sẽ chiều theo, dù đó có là gì đi nữa.

"Con muốn..." Triệu Mộc Quan lại khẻ nhìn cha Triệu, lời đến miệng vẫn không dám nói ra.

Triệu Kì Vương đang đọc báo vẫn không quên chú ý đến nhất cử nhất động của bảo bối nhà mình, để ý thấy ánh mắt thỏ con ấy vẫn không ngừng tia về phía mình, thế là ông đã khẻ nhếch mép cười, nói: "Muốn ra ngoài, hửm?"

Triệu Mộc Quan bị nói trúng tim đen, cơ thể khỏ giật một cái, sau đó mới ngượng ngùng gật đầu.

"Da."

Bé vẫn không quên chuyện cha ngăn cấm không cho bé ra ngoài chơi lúc nhỏ đâu.

"Muốn thì được thôi, nhanh thể hiện thành ý cho cha xem nào." Triệu Kì Vương đặt tờ báo xuống, thoải mái dựa lưng về phía sau, chờ đợi chút thành ý từ bảo bối nhỏ sắp đem đến.

Quả nhiên không bao lâu sau, bảo bối nhỏ của ông đã nhanh chống leo xuống ghế, đi thẳng đến bên ông đặt một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước vào một bên má, coi như đó là chút thành ý của mình.

Triệu Kì Vương tạm thỏa mãn, đưa tay vòng ra sau ôm lấy chiếc eo thon gầy của Triệu Mộc Quan.

"Cha hứa khi nào bảo bối đủ 18 tuổi sẽ cho ra ngoài mà, sao cha lại thất hứa với bảo bối được chứ."

Triệu Mộc Quan vui sướиɠ đến nhảy cẫng lên, cuối cùng ngày cậu được chân chính ra khỏi nhà dạo chơi cũng đã đến.

"Cha là tuyệt nhất, con yêu người." Triệu Mộc Quan lại lần nữa hôn chụt vào má ông, sau đó mới vui vui vẻ vẻ trở lại vị trí ngồi của mình, thỏa mãn dùng bửa.

"Bảo bối thật đáng yêu." Triệu Kì Sơn xoa nhẹ đầu Mộc Quan xong mới cúi xuống ăn.

Màn dạo đầu cứ thế trôi qua, đến trưa, Triệu Kì Vương, Triệu Kì Sơn và Triệu Kì Lâm, ba người đang thảo luận chuyện công ty trong thư phòng thì bất ngờ cánh cửa bị đẩy ra, gương mặt của một mỹ nhân lập tức ló vào.

"Cha, con có làm phiền mọi người không?"

Triệu Kì Vương vốn là một người lạnh lùng, khó tính, trong lúc ông đang làm việc mà có người quấy rầy sẽ lập tức bị trách mắng ngay. Nhưng lần này lại khác, người ngoài cửa chính là bảo bối nhỏ của ông nên ông không thể nào phát cáu được dù chỉ một chút.

"Bảo bối lại đây." Triệu Kì Vương dang tay ôm bảo bối của mình vào lòng, đặt bé ngồi trên đôi chân rắn chắc của mình.

"Bảo bối tìm cha có việc gì sao?"

Công việc có quan trọng đến đâu cũng đều dẹp qua một bên, cả ba người đàn ông lúc này đều dồn ánh mắt về phía con thỏ nhỏ ngon miệng trước mắt.

"Ưmm... chuyện là con chờ không nổi, muốn ra ngoài chơi trong hôm nay luôn có được không a?"

Triệu Mộc Quan bối rối, từ trước đến nay cha vẫn luôn cưng chiều cậu, cậu muốn gì cha cũng sẽ cho hết, nhưng cứ hễ cậu đòi ra ngoài đi chơi một chút là cha sẽ thay đổi sắc mặt ngay. Lần này cũng vậy, thấy sắc mặt cha khẻ thay đổi, ánh mắt cậu liền trở nên ướŧ áŧ, giống như sắp khóc đến nơi vậy.

Nhận thấy biểu cảm của bé con bất chợt thay đổi, ba người đàn ông cao cao tại thượng trong mắt người khác lúc này lại quýnh quáng cả lên, không biết lý do vì sao bé con lại như vậy nhưng nhìn đôi mắt long lanh ảnh nước của bé, ©ôи ŧɧịt̠ bên dưới lớp quần của cả ba lại dần cương lên, cộm cứng đến phát đau.

"Được rồi, bảo bối có thể ra ngoài chơi, nhưng hôm nay cha có cuộc họp rồi, không thể đưa con đi được, xin lỗi bảo bối. Để hai anh chở bảo bối đi nhé, lần sau cha sẽ tự đưa bảo bối đi chịu không?"

Không nghĩ là cha mình sẽ đồng ý, Triệu Mộc Quan như phất cờ trong bụng, cậu dang hai chân câu lấy eo ông, đưa hai tay lên ôm cổ cha mình, dán cả người vào ông nũng nịu: "Cha đồng ý rồi đó nha. Không cho cha đổi ý đó."

"Rồi, rồi, cha không đổi ý."

Triệu Kì Vương sướиɠ đến run người khi cảm nhận được lỗ nhỏ của con trai đang cọ sát vào đủng quần của ông, dù cách một lớp quần nhưng cũng vẫn cảm nhận được độ ẩm mà nơi đấy truyền đến, cọ đến ©ôи ŧɧịt̠ ông càng cương lên dữ tợn.

Triệu Mộc Quan làm sao không cảm nhận được thứ bên dưới của cha đang không ngừng chọc vào lỗ l*и của mình qua lớp quần được chứ. Cảm thấy lỗ nhỏ của mình bắt đầu tuôn nước xối xả, có nguy cơ sẽ làm ướt quần của cha mình nên cậu đã vội vàng đứng dậy, rời khỏi người ông.

Triệu Kì Sơn và Triệu Kì Lâm liếc nhìn nhau, sau lại nhìn đến Mộc Quan, hai người ăn ý kéo cậu về phía cả hai, kẹp cậu ở giữa.

"Bé bảo bối khi nào muốn đi thì nói với anh, để anh hai lái xe đưa em đi chịu không?" Triệu Kì Lâm vui sướиɠ cọ vào cái cổ trắng nõn của em mình, hít lấy mùi hương thơm ngọt phát ra từ bảo bối nhỏ.

Triệu Kì Sơn ghét bỏ nhìn Triệu Kì Lâm, lập tức đoạt lại Mộc Quan, ôm eo cậu mượn lực đứng lên: "Kì Lâm, chẳng phải hôm nay em đến công ty thực tập sao? Để anh lái xe đưa bảo bối đi là được rồi."

"À quên mất, thôi vậy để lần sau anh đưa bảo bối đi nhé." Triệu Kì Lâm véo nhẹ má em trai nhỏ của mình đầy tiếc nuối.

Triệu Mộc Quan gật đầu với Triệu Kì Lâm, sau đó mới ngước nhìn anh cả của mình, đôi mắt to tròn lấp lánh ánh nước nhìn anh không chớp "Vậy khi nào có thể đi vậy ạ?"

Triệu Kì Sơn nhìn cha mình, nhận được cái gật đầu của ông thì ngay lập tức cúi xuống, bể ngang bảo bối nhỏ của hắn lên.

"Ừm, có thể đi ngay bây giờ nha."

Nói rồi cả hai anh em thân mật bước ra khỏi thư phòng, từ từ đi xuống gara.

"Anh cả không bận việc nữa sao?"

Triệu Mộc Quan phối hợp ôm lấy cổ Triệu Kì Sơn để anh có thể bế mình dễ dàng hơn.

"Có chứ, nhưng đưa bảo bối ra ngoài chơi quan trọng hơn nhiều."

Nhận được câu trả lời, Triệu Mộc Quan liền vui vẻ cười híp mắt, lập tức đưa mặt cọ vào cơ ngực căn phồng của anh cả "Anh cả là tốt nhất."

"Ha hả, anh cả yêu bảo bối nhất nhà mà, không tốt sao được chứ." Triệu Kì Sơn thỏa mãn, cuối xuống hôn nhẹ vào trán bé con trong lòng.

"Dạ." Bé có các anh trai thật tốt.

Ôm một đường dài tới gara, Triệu Kì Sơn cũng không thả Mộc Quan xuống, cứ thế đứng đẩy hỏi ý kiến của bảo bối nhà mình: "Bảo bối muốn đi xe nào?"

Triệu Mộc Quan ngẩng đầu, nhìn một vòng khắp gara, xe ở đây nhiều quá, nhất thời bé không biết nên chọn xe nào hết.

"Ưʍ... chiếc này ạ." Suy đi nghĩ lại, cuối cùng Mộc Quan chỉ tay vào chiếc Lamborghini để trong gốc, cậu cảm thấy chiếc này rất hợp với anh trai anh tuấn của cậu, vừa ngầu lại vừa đẹp måt.

"Tuân lệnh bảo bối."

Triệu Kì Sơn nhanh chân ôm Mộc Quan tiến đến xe, ấn nút mở cửa xe, ôm bé đặt vào ghế phó lái, lại cẩn thận cài dây an toàn lại cho bé, xong xuôi mới vòng lại ngồi vào vị trí lái của mình.

"Bảo bối hôm nay muốn đi đâu?" Triệu Kì Sơn khởi động xe, lao ra khỏi biệt thự, từ từ tiến thành vào trung tâm thành phố lớn.

"Em muốn đi dạo khắp nơi luôn, có được không a?"

"Dĩ nhiên là được rồi, bảo bối muốn đi đâu anh cả đều sẽ chở em đi hết."

"Yeah, anh cả là nhất."

Triệu Mộc Quan sướиɠ đến phát điên, nhanh chóng xoay đầu hướng cặp mắt to tròn ra bên ngoài, hết nhìn đông lại nhìn tây, hận không thể mộc cánh bay khắp nơi cho thỏa thích. Đây là lần đầu tiên bé ra ngoài mà không phải sợ bị cha phạt nha.

"Thật thoải mái quá, aaaaa." Triệu Mộc Quan ló đầu ra khỏi cửa kính, hét thật to niềm vui sướиɠ của bản thân.

"Bảo bối cẩn thận, đừng chồm ra ngoài, nguy hiểm đấy." Triệu Kì Sơn một tay lái xe, một tay khác lại bóp lấy cặp mông to tròn của Triệu Mộc Quan, kéo lại chỗ ngồi.

"Hì hì." Triệu Mộc Quan hồn nhiên nở một nụ cười, thỏa mãn dựa vào ghế sau nhìn anh cả của mình.

Triệu Kì Sơn nhìn thấy gương mặt xinh đẹp đến đớp hồn của em trai nhà mình, khẻ hít hà một tiếng, ©ôи ŧɧịt̠ trong lớp qυầи ɭóŧ lập tức ngẩng cao đầu, to lớn đến mức muốn bung cả khóa kéo xông ra ngoài, ȶᏂασ chết con đĩ da^ʍ này dám ngang nhiên quyến rũ anh như vậy.

Nhưng cuối cùng cũng phải cố gắng nhịn xuống, hôm nay đã hứa chở bảo bối đi chơi rồi, không thể manh động được, bảo bối nhà anh cũng chưa đến lúc tiếp nhận chuyện này đâu. Triệu Kì Sơn chuyển đường nhìn, tập trung lái xe đưa bảo bối nhỏ dạo chơi.