Một Đời Trọng Sinh, Muốn Được Yên Ổn!

Chương 70: Đạt được như nguyện

Hoàng hậu cũng không ngại bày ra bộ dạng mẫu từ, dù sao cũng gọi bà một tiếng Mẫu hậu, lại cung kính thế kia, xem như cùng diễn đi.

“Hoàng nhi, con tới ta rất vui.”

“Quế ma ma, dâng trà đi. Con ngồi đi.”

Hoàng hậu cũng vô cùng niềm nở, có chút nhiệt tình.

Hắn nhìn Hoàng hậu, tạ ơn thì ngồi vào ghế, cũng đánh giá thần sắc của bà ta.

“Lão Thất, con đến vừa kịp lúc. Mẫu hậu đang muốn tìm con, thì con lại tới, đúng là mẫu tử liền tâm.”

Hoàng hậu nói xong thì nhấp ngụm trà, vẻ mặt vui vẻ cười hiền.

“Mẫu hậu tìm nhi thần có chuyện?”

Hắn hơi ngớ người, tìm hắn làm gì chứ?

“Thái tử cùng con cũng xem như cũng tới tuổi thành gia lập thất. Lão Thất, nhân dịp này chọn vài người đi, ta cũng muốn tìm Mẫu phi con trước, chỉ là con đến trước một bước rồi.”

“Mẫu phi?”

Thất Hoàng tử nhíu mày.

“Đúng vậy, suy cho cùng cũng là hôn sự của con, phải để nàng ta cho ý kiến một chút.”

Hoàng hậu cười không ngớt, cứ như là nhi tử ruột thịt của mình tìm được hiền thê vậy.

Lúc này, nô tài nhanh chóng bẩm báo.

“Bẩm Hoàng hậu, Hàn phi nương nương đến.”

“Mau mau, để Hàn phi và nào.”

Hoàng hậu vẫn giữ khí độ của mình, vẻ mặt vẫn tươi cười, cứ như là thật sự vui vẻ từ trong tâm.

Thật ra bà cũng đã có sự chuẩn bị rồi, có gì mà không hiểu chứ. Mẫu tử bọn họ mấy ngày nay có chút xích mích, mà Thái tử tử lập phi, Thất Hoàng tử bị bỏ mặc cũng không thể.

Hoàng hậu cũng không thể tùy ý sắp xếp hôn sự, nhỡ có chuyện thì có phải bà ta gánh một mình sao.

Vậy thì để mẫu tử Hàn phi tự chọn đi, dù chọn sao đi nữa cũng không sao, Tạ gia của Hoàng hậu đã an bài xong.

Chỉ chờ yến hội hôm đó là đủ.

“Thần thϊếp thỉnh an Hoàng hậu.”

Hàn phi bước vào đã thấy Thất Hoàng tử, lông mày bà ta nhíu chặt, đây là muốn gì chứ?

Từ khi chuyện Hoàng Uyển Như bị đầu độc tại cung bà ta, nhiều chuyện đã không còn nằm trong sự khống chế của bà, ngay cả đứa con này.

“Miễn lễ, ban ngồi.”

Hoàng hậu cũng quy củ thường ngày mà nói.

Hàn phi sau khi an vị, nhìn Thất Hoàng tử một chút, sau đó nghi hoặc hướng tới Hoàng hậu.

“Không biết hôm nay người tuyên triệu thần thϊếp là có chuyện gì?”

Hàn phi cũng khéo léo nhấp ngụm trà, rồi nói.

“Bổn cung đang tuyển chọn phi tử cho hai Hoàng nhi, cũng muốn mời muội tới cho ý kiến. Dù sao bổn cung cũng không hiểu rõ ý thích của Lão Thất.”

Hoàng hậu vẫn khách khí nói, nhưng giọng điệu lại chứa đựng sự nhiệt tình cùng quan tâm.

“Đã làm Mẫu hậu lo lắng.”

Thất Hoàng tử lên tiếng.

“Có gì chứ, đều là trách nhiệm của Mẫu hậu. Thái tử cùng Lão Thất cũng đến tuổi rồi, nhanh thành gia lập thất một chút, dù sao Phụ hoàng cùng ta cũng mong có tôn tử lắm rồi.”

Nói đến tôn tử, Hoàng hậu lại cười sâu hơn.

“Lão Thất, con xem có ý với nữ nhi nhà nào, nói với Mẫu hậu cùng Mẫu phi con, chỉ cần Mẫu phi con không phản đối, ta sẽ tác thành.”

Hoàng hậu nói xong nhấp ngụm trà, âm thầm quan sát cả hai.

“Thần thϊếp tạ Hoàng hậu quan tâm.”

Hàn phi cười nói.

“Mẫu hậu, con xin một thỉnh cầu.”

Thất Hoàng tử cảm thấy thời cơ đã tới, nhanh chóng đứng lên, hành lễ nói.

“Lão Thất, sao lại hành lễ, đứng lên nào. Có gì cứ nói.”

Bà nhìn Thất Hoàng tử hành lễ, Hàn phi nhíu mày, bà biết có lẽ Thất Hoàng tử làm gì đó trái ý Hàn phi.

Mà chuyện tin đồn Thất Hoàng tử không phải thân nhi tử của Hàn phi cũng do bà góp chút gió vào đó.

Xích mích giữa mẫu tử họ xem ra không nhỏ!

“Nhi thần cùng nhị tiểu thư Lưu gia xem như có chút hợp ý. Mong Mẫu hậu có thể ban hôn.”

Hắn cúi đầu nói.

“Lão Thất, nhị tiểu thư Lưu gia thân phận là thứ nữ, sao có thể…” Hàn phi không thể ngồi im nữa.

“Mẫu phi, nhi thần cũng chỉ muốn ban làm trắc phi. Có lẽ không quá đi.”

Thất Hoàng tử không có ý định nhượng bộ.

“Cùng lắm chỉ có thể là quý thϊếp.” Hàn phi lạnh giọng nói.

“Nhưng…”

“Nhìn Mẫu tử hai người kìa, có chuyện gì cứ từ từ nói. Lão Thất, con ngồi đi, đừng quỳ thế.”

Nói xong Hoàng hậu ra hiệu cho Thiết tử đến đỡ hắn dậy.

Nhưng Thất Hoàng tử kiên quyết không đứng lên, ánh mắt đầy vẻ kiên quyết.

“Mong Mẫu hậu tác thành.”

“Con…”

Hoàng hậu bày ra vẻ mặt khó xử.

“Không phải là ta không tác thành cho con. Ta nói rồi, chỉ cần Mẫu phi con đồng ý ta sẽ ban hôn.”

“Dù sao cũng là người trong lòng Lão Thất, muội xem…”

Hoàng hậu lại được dịp bày ra bộ dạng mẫu từ, trong lòng thì đang âm thầm xem mẫu tử Hàn phi tranh chấp.

Đừng nghĩ Tạ gia bà ngu ngốc, Thất Hoàng tử còn không phải là nhắm vào Lưu gia sao?

Lưu gia kia nhiều lần tính kế nữ nhi của Hoàng hậu, đừng nghĩ bà không biết, hay im lặng là cho qua.

Lưu gia này sớm hay muộn bà cũng cho họ phải trả giá, Thất Hoàng tử không phải muốn mượn Lưu gia để củng cố vị thế sao.

Bà tác thành!

Bà muốn bọn họ ở cùng nhau, diệt một ổ mới có thể xem như trả đủ cho nữ nhi của bà.

“Thần thϊếp cũng không ý kiến gì. Lão Thất muốn cũng có thể, chỉ là vị trí trắc phi quá cao, nàng ta không xứng.”

Hàn phi lạnh lùng nói, ánh mắt không quên liếc về phía Thất Hoàng tử.

“Mẫu phi! Mong người tác thành.”

Thất Hoàng tử vẫn kiên định nói.

“Con…”

Hàn phi tức mà không thể phát tiết, đây là thân sinh nhi tử của bà ta, vậy mà chống đối bà ta như vậy.

Lưu Linh Nhã kia có chỗ nào tốt?

Lưu Lam Nhược kia tuy có chút ô danh cưới về làm trắc phi cũng xem như hợp lý, cũng là cho Tống gia cùng Lưu gia một phần ân huệ.

Ngày sau còn sợ bọn họ không tận tâm?

Lưu Linh Nhã kia có xinh đẹp hơn nữa cũng chỉ là thứ nữ, chỉ là nữ nhi của di nương, dù là được ghi dưới danh nghĩa chủ mẫu thì sao chứ?

Đích thứ trước giờ đều có phân biệt rõ ràng.

“Được! Nếu con muốn, ta không cấm cản. Nhưng con nhớ cho kỹ, hôm nay là con tự cầu xin. Ngày sau con hối hận đừng trách ta không nhắc nhở.”

“Hoàng hậu, thần thϊếp thất lễ. Trong người có chút không khỏe, xin được phép cáo lui.”

Hàn phi thật sự tức muốn chết.

“Muội muội, hà tất phải vậy chứ.”

Hoàng hậu lộ ra dáng vẻ bi ai nói, cứ như bà thật tâm lo lắng cho mẫu tử họ.

Vừa bị nhi tử chọc giận, lại còn phải nhìn vẻ giả tạo của Hoàng hậu, Hàn phi thật sự chịu không nổi.

“Thôi, muội muội hồi cung đi. Giữ gìn sức khỏe.”

“Quế ma ma, gọi thái y tới xem Hàn phi thế nào, đừng để muội muội lao tâm.”

Hàn phi vừa mới quay đi, Hoàng hậu đã nhanh chóng phân phó, Hàn phi nghe rõ ràng, tức giận rời đi nhanh hơn.

Mà lúc này trong chính điện, Thất Hoàng tử vẫn quỳ đó.

“Lão Thất, con đâu cần đối đầu với Mẫu phi của con, bà ta cũng là lo cho con.”

Hoàng hậu bày ra bộ dạng khuyên nhủ.

“Bên Mẫu phi con sẽ khuyên nhủ. Chỉ là con cùng Lưu nhị tiểu thư tâm đầu ý hợp, chỉ là ngại khoảng cách thân phận, con cũng không muốn nàng chịu thiệt.”

Thất Hoàng tử bày ra bộ dạng thâm tình mà cầu xin.

Hoàng hậu nhíu mày, thâm tâm thầm nghĩ Lão Thất này diễn giống lắm, ai không biết còn tưởng hắn ta vì Lưu Linh Nhã mà cầu xin.

“Được rồi! Ta sẽ ban hôn. Chỉ là vị trí chính phi con vẫn nên nói chuyện với Mẫu phi một chút. Ta cũng không muốn Mẫu phi của con khó chịu trong lòng.”

“Đa tạ Mẫu hậu thành toàn.”

Thất Hoàng tử xem như đạt được ý nguyện, hắn ta cũng coi như bước được một bước tiến.

“Nhi thần xin cáo lui, nhi thần muốn đến chỗ Mẫu phi một chút.”

Hắn tới đã nắm chắc Hoàng hậu sẽ đồng ý, dù sai Lưu Linh Nhã là thứ nữ, cũng không lọt được vào mắt bà.

“Con đi đi.”

Hoàng hậu xua xua tay.

“Yến hội tháng tới phải đến đó.”

Bà còn không quên dặn dò.

“Nhi thần nhớ rõ.”