Xuyên Vào Nữ Phụ Thập Niên: Lão Đại Vì Tôi Mà Khom Lưng

Chương 45

Trong phòng ghi hình, mùi thuốc, mùi mồ hôi, mùi hoc- môn của nam, còn có tiếng gọi khẽ khoa trương ái muội của phụ nữ, đó là lần đầu tiên anh hôn cô trong hoàn cảnh như vậy.

Tiêu Chiến vũ thấy dáng vẻ nổi giận mặt đỏ của cô liền mỉm cười.

Khi anh cười, mọi u ám lúc trước ở trong mắt đều tiêu tan, cả người trở nên vô cùng sáng sủa: “Đúng rồi, lúc nãy anh quên nói với em.”

Diệp Nhiễm: “Cái gì?”

Tiêu Chiến Vũ: “Lúc nãy anh sờ tóc của em, hình như có mồ hôi…”

Diệp Nhiễm ngẩn ngơ: “Hai ngày trước em mới tắm xong.”

Bây giờ trời lạnh, cô lại đang bị bệnh, hai ba ngày tắm một lần cũng bình thường, dù gì ở thời đại này đa số mọi người đều không có điều kiện, thói quen vệ sinh này ngược lại nói ra cũng không tệ lắm.

Tiêu Chiến Vũ: “Em không tin thì tự mình ngửi đi.”

Diệp Nhiễm không tin lắm, nhưng cô vẫn vén tóc lên ngửi, không thấy mùi gì lại tỉ mỉ đưa lên mũi ngửi.

Tiêu Chiến Vũ nhìn dáng vẻ của cô giống như một chú cún con, nụ cười trong mắt anh ngày càng nhiều, nhưng anh lại kìm chế, im lặng và tiếp tục nhìn cô ngửi như vậy.

Diệp Nhiễm ngửi vài lần, cũng không ngửi thấy mùi gì, cô đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ mặt của Tiêu Chiến Vũ, lập tức hiểu ra.

Cô đỏ mặt, nghiến răng nghiến lợi: “Tiêu Chiến Vũ, anh ngứa đòn có phải không?”



Mặc dù nói như vậy nhưng cô vẫn quyết định đi tắm rửa.

Bởi vì vừa khỏi bệnh nặng, thân thể còn hơi yếu, Tiêu Chiến Vũ pha nước tắm, thậm chí còn chuẩn bị cả khăn tắm cùng đồ vệ sinh cá nhân cho cô, sau đó đỡ cô vào phòng tắm.

Sau khi cô vào phòng tắm, anh đi ra ngoài và đóng cửa lại.

Cửa là kính nhám, xuyên qua một cánh cửa, Diệp Nhiễm có thể nhìn thấy bóng dáng Tiêu Chiến Vũ mơ hồ ở bên ngoài.

Cô không quá quan tâm đến việc thân thiết với Tiêu Chiến Vũ, dù sao chuyện đó sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra.

Nhưng khi nhận thức được một người đàn ông như Tiêu Chiến Vũ đang đứng bên ngoài phòng tắm, là một thiếu nữ, cô vẫn cảm thấy có chút xấu hổ.

Tuy nhiên khát vọng được tắm quá lớn, cô vẫn cẩn thận từng tí cởi bỏ quần áo, sau đó bước vào phòng tắm.

Điều kiện của khách sạn này còn tốt hơn ở nhà họ Diệp.

Phòng của Diệp Kiến Quốc, Hoắc Hồng Anh và Diệp Trác đều có phòng tắm riêng, phòng tắm còn có bồn tắm, có điều phòng của Diệp Trác không có, chỉ có một thùng nước nhỏ, có thể giặt quần áo, cũng có thể kéo rèm để tắm rửa, nhưng bồn tắm thì không thể có.

Cô vừa trải qua một trận ốm nặng, bên ngoài trời lạnh, nhưng phòng tắm lại ấm áp, bốc hơi nghi ngút, bây giờ tắm nước nóng thật sự rất tốt.

Tắm sạch bằng xà phòng trước, sau đó rửa sạch bong bóng, tự mình xả nước, thay nước một lần nữa, lần này cô định tắm sạch cơ thể trước khi ngâm mình trong bồn tắm.

Ai biết được khó khăn lắm mới thay xong nước, cô liền cảm thấy bản thân hít thở có chút khó khăn.

Phòng tắm dường như quá ngột ngạt, cô hơi thở dốc, cơ thể có chút yếu ớt.

Cô miễn cưỡng chống đỡ cơ thể bằng cách chống tay vào thành bồn tắm, nghĩ rằng ít nhất phải lau khô người, mặc quần áo và đi ra ngoài, ai biết khi đứng dậy lần nữa, cả người như rã rời, không còn chút sức lực nào.

Kết quả là cô không nhịn được nữa, yếu ớt dựa vào bồn tắm, cảm giác như sắp ngạt thở.

Cô làm sao có thể quên mình vừa mới khỏi bệnh nặng, thân thể còn yếu, không nên tắm nước nóng như vậy.

Bên ngoài phòng tắm, giọng nói của Tiêu Chiến Vũ vang lên: "Diệp Nhiễm? Em không sao chứ?"

Diệp Nhiễm hít một hơi thật sâu: "Tiêu Chiến Vũ, em hết sức rồi, khó chịu, có chút khó thở."

Tiêu Chiến Vũ vội vàng nói: “Vậy để anh đi vào giúp em?”

Diệp Nhiễm cúi đầu nhìn bản thân, bản thân hiện tại không mặc gì hết: “Đừng!”

Tiêu Chiến Vũ vốn chuẩn bị đẩy cửa, lúc này tay anh như bị đóng băng trên nắm cửa.

Im lặng một lúc, anh nói: "Em quấn khăn tắm trước nhé?"

Diệp Nhiễm cắn răng: “Được.”

Vừa nói, cô vừa đứng dậy với lấy chiếc khăn tắm treo trên đầu bồn tắm.

Thật không ngờ khi cô dùng lực như vậy, chân bỗng nhiên bị trượt, cô ngã phịch xuống đó.

Tiêu Chiến Vũ ở bên ngoài chỉ nghe thấy bên trong có tiếng kêu thảm thiết, rốt cuộc không nhịn được nữa, mở cửa xông vào.

Vừa lao vào, hình ảnh bên trong đủ để khiến người sôi máu.

Máu huyết toàn thân tụ lại một chỗ, sắc mặt anh đỏ bừng, nắm chặt tay, nghiến răng nói: "Anh cõng em đi ra ngoài!"

Vừa nói, anh vừa kéo khăn tắm đến, quấn quanh người ướt sũng của cô, sau đó ôm ngang cô lao ra ngoài.

Anh nhanh nhẹn chạy đến bên giường, đặt cô ngay ngắn lên giường rồi dùng chăn quấn lấy cô.

Vì vậy Diệp Nhiễm nhanh chóng ngồi trên giường, bị chăn quấn chỉ còn thấy một cái đầu.

Cô chớp mắt nhìn Tiêu Chiến Vũ.

Tiêu Chiến Vũ nhìn Diệp Nhiễm chỉ còn một cái đầu, suy nghĩ một chút, lại lấy một chiếc khăn tắm khác quấn lấy tóc cô.

Bây giờ thì tốt rồi, chỉ còn lại mắt, miệng và mũi là chưa bị bịt kín.

Tiêu Chiến Vũ khàn giọng giải thích: "Anh sợ em lại cảm lạnh."

Diệp Nhiễm gật đầu.

Tiêu Chiến Vũ ánh mắt âm trầm, ánh mắt không rời Diệp Nhiễm: "Vừa rồi em làm sao vậy? Ngã đau không? Còn khó chịu sao? Hay là đến bệnh viện khám bệnh?”

Diệp Nhiễm biết mình không sao, vừa rồi đi tắm bởi vì thân thể suy nhược, suýt chút nữa ngất đi, hiện tại vừa ra khỏi phòng tắm liền cảm thấy tốt hơn rất nhiều.

Cô suy nghĩ một chút: "Em không sao, hiện tại đã đỡ nhiều rồi, chỉ là vừa rồi có chút khó thở."

Tiêu Chiến Vũ: “Tại sao lại khó thở?”

Diệp Nhiễm: “Thiếu oxy.”

Tiêu Chiến Vũ: “Bây giờ thì sao?”

Diệp Nhiễm: “Hình như đỡ nhiều rồi.”

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm vào Diệp Nhiễm, tiến đến gần: "Thật sao? Có lẽ em vẫn đang thiếu oxy."

Diệp Nhiễm: “…Em không thiếu.”

Tiêu Chiến Vũ si mê nhìn chằm chằm cô, khàn giọng nói: “Anh cảm thấy em thiếu oxy.”

Vừa nói, anh vừa ôm lấy cô gái nhỏ được anh quấn trong khăn tắm và chăn bông, sau đó hôn lên môi cô.

Tất nhiên anh sẽ không nói ra, cho đến bây giờ, hình ảnh anh nhìn thấy khi lao vào phòng tắm cứ hiện lên trước mắt anh.

Và trên tay anh, vẫn còn cảm giác chạm vào làn da ẩm ướt của cô.

Mềm mại và mịn màng, có thể so sánh với lụa satin thượng hạng.