Xuyên Vào Nữ Phụ Thập Niên: Lão Đại Vì Tôi Mà Khom Lưng

Chương 31

Khâu Giải Phóng càng cảm thấy xấu hổ, vội cười nói: “Không có gì, sẽ đuổi kịp thôi, sẽ đuổi kịp thôi……”

Ai biết lúc này, Diệp Nhiễm đột nhiên nói: “Con bây giờ đã nhảy lớp rồi.”

Nhảy lớp??

Diệp Kiến Quốc và Hoắc Hồng Anh đều nghi hoặc nhìn về phía Diệp Nhiễm, Khâu Giải Phóng hoàn toàn không hiểu nổi, chuyện này là lại làm sao nữa?

Còn Khâu Khai Sở lại kinh ngạc mỉm cười nhìn Diệp Nhiễm, cậu ta càng ngày càng cảm thấy Diệp Nhiễm này rất thú vị, hết sức thú vị.

Diệp Trác nghe thấy tin này, lập tức cứng họng, trên mặt đỏ bừng.

Thật ra chuyện này chẳng có liên quan gì đến cô ta, thế mà cô ta đột nhiên cảm thấy xấu hổ đến hoảng. Diệp Nhiễm thế mà lại học cùng một lớp với cô ta, lại còn bị các bạn học lấy cả hai ra so sánh.

Cô nghĩ đến những lời mà bạn cùng lớp khen Diệp Nhiễm, chầm chậm siết chặt nắm tay.

Diệp Nhiễm đối mặt với những ánh mắt tò mò của mọi người hướng về đây, nhẹ nhàng bâng quơ nói về việc mình nhảy lớp.

Nghe xong chuyện này, Khâu Giải Phóng cũng rất là ngoài ý muốn hỏi: “Thi được 599 điểm? Trực tiếp nhảy lớp?”

Diệp Nhiễm gật đầu: “Vâng, đúng vậy.”

Khâu Giải Phóng lúc này cũng quên mất chuyện mới nãy mình còn liều mạng nháy mắt ra hiệu với con trai, ông thưởng thức nhìn Diệp Nhiễm: “Chất lượng kì thi của trường nhất trung thành phố B tôi biết rõ, hiệu trưởng của mấy đứa nhỏ tôi cũng quen biết, mấy ngày trước tôi còn gặp qua ông ấy một lần. Cháu đây lại có thể thi được 599 điểm trong kì thi cuối kì đó, thật sự khó tưởng tượng ra nha, nhân tài đáng bồi dưỡng đây, này về sau nhất định sẽ là một trong những người thi vào đại học P đại học T!”

Nói rồi, ông hâm mộ nói với Diệp Kiến Quốc: “Ông Diệp, con gái lớn này của ông rất có thiên phú, phải bồi dưỡng cho đàng hoàng đấy! Tương lai nhất định có thể thành tài!”

Diệp Kiến Quốc vốn đối với sự tồn tại của Diệp Nhiễm vẫn còn có chút không được tự nhiên, hiện giờ lại thấy ông bạn già kiêm cấp trên của mình thế mà lại khen ngợi con gái lớn, cũng cảm thấy nở mày nở mặt: “Nói đúng lắm, đứa nhỏ này thật sự là rất có thiên phú, trước đây ở nông thôn, học tập bị chậm trễ, không nghĩ rằng mới đến trường nhất trung không đến một năm, thành tích đã tốt đến như vậy, tôi với Hồng Anh cũng nói, về sau phải tìm cách tạo cho mấy đứa nhỏ điều kiện học tập tốt hơn nữa, dù như thế nào cũng không thể làm chậm trễ chúng nó.”

Đề tài nói chuyện sau đó, toàn bộ đều triển khai xoay quanh việc đào tạo ra người tài như Diệp Nhiễm, Khâu Giải Phóng thậm chí còn hỏi Diệp Nhiễm dự định trong tương lai, nào là sẽ thi vào trường đại học nào, rồi có muốn đi du học hay không.

Đến cả Diệp Trác, cũng phải hỏi một chút, nhưng chỉ cần là người sáng suốt thì đều có thể thấy được ông ta rất tán thưởng Diệp Nhiễm.

Hoắc Hồng Anh nheo hai mắt lại, nhìn chằm chằm Diệp Nhiễm.

Bà ta đương nhiên đã nhìn ra, Diệp Nhiễm hôm nay là cố ý, cố ý nhằm vào lúc có khách đến mà bước ra, cố ý ở nơi này đoạt lấy nổi bật.

Tất cả đều là cố ý.

Rốt cuộc là con nhóc này muốn làm cái gì?

Bà ta hồi tưởng dáng vẻ Diệp Nhiễm lúc ban đầu lúc mới vào Diệp gia, nhút nhát sợ sệt, dáng vẻ quê mùa, không tự tin, trong ánh mắt còn ngẫu nhiên hiện lên một tia oán khí.

Bà ta khinh thường Diệp Nhiễm quê mùa không kiến thức kia, cảm thấy con nhóc đó còn chẳng đủ tư cách làm con gái kế của mình.

Nhưng mà hiện tại, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mà Diệp Nhiễm lại biến thành như vậy?

Trong lúc đang nghĩ ngợi, Diệp Nhiễm trong lúc lơ đãng nhìn về phía bà ta.

Bốn mắt nhìn nhau, bà ta rõ ràng mà đọc được ý tứ trong mắt Diệp Nhiễm.

Nước giếng không phạm nước sông.

Trong lòng bà ta lộp bộp một tiếng, ngay tức khắc hiểu được ý của đứa con gái này.

Bà ta cứ tiếp tục làm một bà mẹ kế không tốt cũng không xấu, thì bọn họ đều sẽ bình an vô sự.