Xuyên Vào Nữ Phụ Thập Niên: Lão Đại Vì Tôi Mà Khom Lưng

Chương 13

Diệp Nhiễm nhìn cảnh này từ bên ngoài.

Thật là một cảnh hạnh phúc.

Nếu có thể, cô thật sự không muốn xuất hiện trong phòng khách khiến bọn họ cảm thấy không vui, dù sao trên đời này không có nhiều người hạnh phúc như vậy.

Tuy nhiên, cô vẫn bước vào phòng khách.

Cô cảm thấy vừa bước vào phòng khách, sự vui vẻ ban đầu trong phòng khách đã bị bao phủ bởi sự xấu hổ.

Diệp Nhiễm nhìn về phía Diệp Kiến Quốc: "Cha, hôm nay phát phiếu điểm. Giáo viên chủ nhiệm nói để phụ huynh ký tên vào."

Diệp Trác gật đầu cười nói: "Đúng vậy, chúng con cũng phải ký, con muốn nhờ cha ký cho."

Diệp Kiến Quốc khẽ thở dài, ra hiệu cho con gái ngồi xuống ghế sô pha: “Diệp Nhiễm, không sao, sau này chỉ cần cố gắng. Có gì không hiểu cứ hỏi Trác Trác, con không biết, lần này Trác Trác thi đứng nhất lớp."

Nhắc tới việc đứng thứ nhất, trên khuôn mặt của Diệp Kiến Quốc nở rộ vẻ vui mừng sáng chói.

Hoắc Hồng Anh ở một bên cười, giống như lơ đãng nói: "Trác Trác đã rất cố gắng mới đạt được vị trí đứng đầu trong kỳ thi. Đứa nhỏ này học hành quá mệt mỏi, tôi nhìn mà cảm thấy đau lòng. Đúng rồi, nếu Nhiễm Nhiễm thật sự không theo kịp, Kiến Quốc anh liền mời gia sư cho con bé học bù đi. Cũng không có cách nào, con bé từ nông thôn đến, nền tảng giáo dục ở đó quá kém so với thành phố, dù sao cũng phải giúp con bé học bù lại, tranh thủ đuổi kịp."

Diệp Kiến Quốc đột nhiên xấu hổ.

Yêu cầu Diệp Nhiễm đến tìm Diệp Trác để dạy kèm, đó là ông ta tùy tiện nói điều đó với tư cách là một người cha, nhưng Hoắc Hồng Anh hiển nhiên không thể chịu đựng được việc Trác Trác bị Nhiễm Nhiễm thường xuyên quấy rầy.

Ông ta cũng nghĩ tới, Trác Trác thật sự rất nỗ lực học tập, có đôi khi nửa đêm mười một giờ còn học, thật khiến người ta đau lòng.

Làm sao ông ta có thể để Nhiễm Nhiễm lãng phí thời gian của Trác Trác một lần nữa?

Chỉ là nếu thực sự muốn thuê một gia sư, ông ta cũng không thể có khả năng trả tiền.

Tiền của ông ta, ngoại trừ 20 tệ sinh hoạt phí của Diệp Nhiễm, đều giao cho Hoắc Hồng Anh, làm sao ông ta có thể lấy lại được.

Vì vậy ông ho nhẹ một tiếng: "Có chỗ nào không hiểu, con tự tra trước đi, nếu thật sự không được, cha thuê gia sư cho con, con nhất định phải theo kịp bài học."

Diệp Nhiễm gật đầu: "Cảm ơn cha."

Nói xong, cô đẩy phiếu báo điểm của mình đến trước mặt Diệp Kiến Quốc: "Làm phiền cha ký tên cho con."

Diệp Kiến Quốc nhớ lại những gì ông ta vừa nói, chắc chắn đã khiến vợ mình không vui.

Vợ ông mấy năm nay vì chính mình nhượng bộ khoan dung, cũng không dễ dàng, thế nhưng chính mình nói chuyện lại không chú ý cố kỵ đến cảm xúc của bà ấy, ông ta cảm thấy có chút áy náy.

Trong đầu suy nghĩ điều gì đó, ông ta lơ đãng cầm phiếu điểm của Diệp Nhiễm lên, định ký tên vào.

Nhưng ngay tại thời điểm ông ta đặt bút lên đó, ông nhìn thấy trên tờ giấy viết rõ ràng:

Tổng điểm: 599 điểm; xếp loại: nhất khối.

Ban đầu Diệp Kiến Quốc không chút để ý liếc qua, liền chuẩn bị ký tên mình, nhưng khi ông ta nhìn thấy bảng thành tích, nhất thời ông ta giật mình.

Phản ứng đầu tiên là ông ta nhìn lầm rồi.

Ông ta nhìn lại lần nữa, không sai.

Dứt khoát cầm lấy bảng thành tích, cau mày, nhìn kỹ, xem thành tích của từng môn, 100 điểm, 100 điểm, 99 điểm, 100 điểm, 100 điểm, 100 điểm, 100 điểm. Tổng cộng có sáu môn học, chỉ có tiếng Anh là 99 điểm, còn lại là 100 điểm.

Ông ta không thể tưởng tượng nổi ngẩng đầu, nhìn về phía Diệp Nhiễm: “Sao lại như thế này?”

Diệp Nhiễm thản nhiên nói: “Xin bố kí tên cho con.”

Diệp Kiến Quốc cau mày, nhìn chằm chằm Diệp Nhiễm, trong đầu xuất hiện rất nhiều suy nghĩ.

Gian lận? Cầm bảng điểm giả?

Ông ta cảm thấy Diệp Nhiễm không phải người như vậy, Diệp Nhiễm luôn luôn tương đối dè dặt thành thật, giống với tính tình người vợ cũ ở nông thôn của ông ta.

Nhưng... Con nhóc này đạt được 599 điểm trên 600 điểm tối đa, nó làm sao được?

Hoắc Hồng Anh còn nghĩ nên đưa con gái lên lầu nghỉ ngơi, sau đó cùng con gái đi xem kịch buổi tối, nhưng nhìn vẻ mặt này của Diệp Kiến Quốc, bà ta nhận ra được có gì đó không đúng: “Làm sao vậy?”

Diệp Kiến Quốc đưa bảng điểm trong tay cho Hoắc Hồng Anh xem: “Bà xem đi.”

Hoắc Hồng Anh nhìn thoáng qua, liền nhíu mày.

Bà ta là người làm ăn, thích nhất là những người trung thực, không thích những đứa trẻ không thành thật.

Đối với đứa nhỏ Diệp Nhiễm này, bà ta trong tiềm thức không thích, nhưng cũng chỉ là không thích mà thôi, không thể nói là chán ghét, nhưng không nghĩ tới đứa nhỏ này lại làm giả bảng điểm?