Thật vất vả mới sống sót đến lúc tiếng chuông tan học vang lên, Diệp Nhiễm thu dọn cặp sách rời đi.
Bạn học xung quanh đều không dám nhúc nhích, giống như bị đóng băng, nhìn thấy cô đã đi rồi, mới khe khẽ bàn tán, cũng chuẩn bị ra về.
Cô quay đầu lại nhìn thoáng qua, chắc chắn rằng bản thân đã đạt được kết quả ngoài ý muốn trong lớp này.
Tiến độ hoàn thành là 20%, có phải nó tượng cho việc Diệp Nhiễm đã từng chịu tổn thương, có 20% là đến từ giáo viên và học sinh của cái lớp này hay không?
Trong lúc cô đang suy nghĩ về vấn đề này, Diệp Nhiễm phát hiện cô đã bị bao vây.
Trên đoạn đường đi từ trường học đến cửa hàng bên cạnh, cô bị một đám nam nữ học sinh trạc tuổi bao vây.
Những người đó có người để đầu như ổ gà, có người mặc áo cánh dơi, quần ống loe rộng, còn có người trong miệng đang ngậm thuốc lá, kiêu ngạo đi về phía Diệp Nhiễm.
Diệp Nhiễm nhướng mày: “Các người muốn làm cái gì?”
Cô vừa dứt lời, bọn chúng liền cười phá lên: "Bọn tao muốn làm gì à? Cô bé ơi, mày thật sự không biết tụi tao muốn làm gì hả?”
Có một người giống như chị đại bước lên, khinh thường nói: "Mày là Diệp Nhiễm à? Nghe nói gần đây mày rất kiêu ngạo đúng không? Đây là muốn rời khỏi phổ thông số 1 hay là rời khỏi Trung Quốc đây? Không dạy dỗ mày một chút, mày sẽ không biết phổ thông số 1 là nơi nào!”
Diệp Nhiễm nhàn nhạt nói: “Các người muốn đánh nhau phải không?”
Cô lục tìm trong ký ức của mình, cũng không có thông tin bị vây đánh tập thể như thế này, cho nên chuyện hôm nay là do cô tự mình trêu chọc ra hả?
Là ai? Trần Vạn Vinh, hay là giáo viên dạy toán?
Không có khả năng là cô giáo toán, Trần Vạn Vinh cũng không giống người sẽ có năng lực tập trung nhiều người như vậy.
Hay là, những người này đơn giản chỉ là nghe được thông tin về cô, không ưa cô?
Còn đang nghĩ ngợi, trong đầu Diệp Nhiễm chợt lóe, nghĩ tới một người: “Hệ thống, đó là xe đạp Giant hả?”
Hệ thống có chút lo lắng: "Tôi cũng không biết, tôi tra không được thông tin của người chạy xe đạp Giant kia, kỳ lạ thật, từ trước đến nay tôi chưa bao giờ gặp phải trường hợp này.”
Diệp Nhiễm nhớ tới thiếu niên dựa nghiêng lên xe đạp Giant lúc sáng, bóng dáng của anh được in dưới ánh mặt trời ban mai.
Cô cụp mắt, lãnh đạm nói: "Kệ đi, đánh trước đã.”
Bộ dáng cúi đầu lạnh nhạt của cô, ở trong mắt đám phản nghịch tuổi dậy thì kia, đúng là không coi ai ra gì.
Ông đây đã kɧıêυ ҡɧí©ɧ mày như vậy mà mày còn làm ra vẻ không có chuyện gì cúi đầu không hé răng.
Cứ thế đánh nhau.
Diệp Nhiễm cảm nhận theo bản năng là trước kia cô có đánh nhau, hơn nữa còn đánh rất giỏi.
Chỉ là hiện tại cô trở thành một thiếu nữ tuổi 17, sức mạnh và tốc độ không quá tốt, không có cách phát huy hết năng lực của bản thân.
Diệp Nhiễm dùng sức đá bay thiếu niên có ý đồ muốn tấn công mình, sau đó lại né một cú đấm đến từ phía sau.
Một đám nam nữ đều kinh hãi: "Nó vậy mà lại biết đánh nhau, mọi người, lên!”
Ầm ầm, tất cả bọn chúng đều tấn công.
Hệ thống nôn nóng: “Ký chủ, cậu có thể chịu được không?”
Diệp Nhiễm cắn răng: “Có thể.”
Tuy là nói vậy, nhưng quả thật có chút quá sức.
Diệp Nhiễm tuổi 17 thân hình mảnh khảnh, sức lực yếu ớt, cô dựa vào bản năng của mình có thể đánh một hai ba bốn người, nhưng bảy tám người thì có chút vất vả.
Vào lúc động tác của Diệp Nhiễm càng ngày càng khó khăn, hiện tại cô đang quyền bay cước đá tứ tung, thì dưới gốc cây ở nơi xa kia có một người đang đứng.
Hệ thống la to: "Thiếu niên Giant, thiếu niên Giant, quả nhiên là anh ta! Đúng là tên xấu xa, là anh ta sai người bao vây cô!”
Hệ thống muốn khóc luôn rồi: “Nếu không thì cho anh ta 200 tệ đi, tiền tài là vật ngoài thân……”
Sau khi Diệp Nhiễm trở thành người con gái này, vẫn luôn lấy một tâm thái bình thản đánh giá mọi việc xảy ra chung quanh, đủ bình tĩnh cũng đủ lý trí.
Nhưng mà hiện tại, cô đột nhiên trở nên cố chấp, thấp giọng nói: “Muốn đánh thì đánh, không cho!”
Nói xong, có một bàn chân đá về phía vai cô.
Cô miễn cưỡng né đi, động tác có phần chậm chạp.
Thể lực của cô đã tiêu hao quá mức, nếu cứ tiếp tục như vậy, e là cô sẽ ngã mất.
Ngay lúc này, thiếu niên dưới gốc cây cách đó không xa đột nhiên khoanh tay, nói như thượng đế: "Bây giờ, tôi đếm tới mười, hết 10 số, tất cả các người lập tức dừng tay lại.”
Tiếng nói của thiếu niên vẫn biếng nhác như cũ, giống như giọng nói khi vừa thức dậy vào mỗi buổi sáng, mang theo một ít khàn khàn của người trưởng thành.