Xuyên Vào Nữ Phụ Thập Niên: Lão Đại Vì Tôi Mà Khom Lưng

Chương 4

Kết thúc tiết tự học, cô mang cặp xách rời khỏi lớp học, dòng người tách ra tựa như biển bị chia cắt, trực tiếp nhường đường cho cô.

Cô giống như không hề phát giác, ra khỏi lớp, xuống lầu, đi tới bãi đổ xe đạp tìm xe đạp của mình.

Chiếc xe đạp cô đang đi là xe đạp cũ đời 28, trước kia là cha của cô rời đi, chạy được mười mấy năm, tróc sơn, chuông cũng hỏng, đạp trên nền gạch đỏ vang lên tiếng lạch cạch lạch cạch.

Lúc cô lấy xe đạp ra, có một chiếc xe đậu rất gần xe của cô, bánh xe sau của nó mắc vào bánh xe sau của cô, cô thử nhúc nhích thì bánh xe sau của cô đυ.ng vào chiếc xe đó.

Diệp Nhiễm ngẩn ra, nhìn bốn phía xung quanh.

Phần lớn các học sinh đều đang lấy xe đạp của mình, nhưng chiếc xe này lại không có ai chạm vào.

Tiếng của hệ thống vang lên: "Ký chủ, sau khi tôi phân tích thì chiếc xe đạp này là xe đạp Giant* được nhập khẩu từ Anh, toàn bộ chiếc xe đều được làm từ sợi carbon, thiết kế đoạt được rất nhiều giải thưởng, giá trị 530 nhân dân tệ!”

*xe đạp địa hình

Diệp Nhiễm thấy không có người chạm vào chiếc xe này, lại ngồi xổm xuống nhìn nhìn nơi bị xe cô đυ.ng trúng, bánh xe sau có một chút dấu vết, không nhìn kỹ sẽ không thấy được.

Cô quyết định coi như không có gì xảy ra, trực tiếp chạy lấy người.

Một tháng tiền lương hiện tại của Diệp Kiến Quốc là 370 tệ.

Dù sao nếu cho cô hết để đền, cô cũng không có đền nổi, ngoại trừ việc chạy trốn, cũng hết cách rồi.

Đạp xe đạp, thong thả mà theo dòng người tan học đi ra khỏi trường, dần dần dòng người tản ra ở các ngã tư, học sinh trên đường cũng giãn ra.

Lúc này, hệ thống la lên: “Ký chủ, ký chủ, đó em gái Diệp Trác của cậu kìa!”

Nó xoa tay hầm hè: “Kẻ thù đã tới cửa, cậu tính sao?”

Diệp Nhiễm nhàn nhạt mà nhìn về phía khúc mắc cả đời của mình —— Diệp Trác.

Kỳ thật Diệp Trác cũng không phải kẻ thù của Diệp Nhiễm.

Ít nhất Diệp Trác chưa từng nhắm vào Diệp Nhiễm, cô ta chỉ là ngẫu nhiên sẽ tò mò mà đánh giá người chị gái này, như đang nhìn một người mà cô ta không biết rõ.

Diệp Trác không hiểu một số ít hành động của Diệp Nhiễm, cô ta cảm thấy kỳ lạ, nhưng cô ta cũng sẽ cười với Diệp Nhiễm, sẽ cười nói chị, học tập thật tốt, cha và mẹ sẽ khen thưởng cho cô ta.

Cô ta vẫn duy trì một khoảng cách nhất định với Diệp Nhiễm, xa cách lễ phép, vào những lúc Diệp Kiến Quốc trách cứ Diệp Nhiễm cô ta cũng sẽ nói giúp cho Diệp Nhiễm.

Mỗi khi Diệp Trác cầu tình giùm cô, Diệp Kiến Quốc nhìn thấy con gái nhỏ mình yêu thương thì lập tức mềm lòng, không quản Diệp Nhiễm nữa.

Cho nên đời trước Diệp Nhiễm coi Diệp Trác như một mục tiêu, một khúc mắc, kỳ thật lại là vấn đề của bản thân cô.

Diệp Trác cũng không thật sự có lỗi với cô.

Khi bạn rơi vào hoàn cảnh tồi tệ thê lương nhất, bạn không thể trách ai, chỉ có thể tự trách mình.

Nhưng mà…… Đây là nhiệm vụ đời này của cô.

Ít nhất đời này, cô nhất định phải làm cho phương diện tâm lý bản thân cân bằng một ít, dựa vào nỗ lực của bản thân đạt tới trình độ cao hơn, không đến mức như ngày xưa, những lúc đối mặt với em gái Diệp Trác, trên tâm lý hoàn toàn thất bại.

Lúc này Diệp Trác đang mặc một chiếc váy màu xanh lá nhạt, mang một chiếc cặp xách đáng yêu, chạy một chiếc xe đạp màu hồng phấn đời 26, vừa thích hợp với vóc dáng của cô ta, động tác đạp xe uyển chuyển nhẹ nhàng rung động lòng người.

Con gái vào độ tuổi này, kỳ thật chạy xe đạp 26 là thích hợp nhất, nếu đi xe đạp 28 vừa to vừa cao giống Diệp Nhiễm, vậy thì không có nửa điểm đáng yêu thanh lịch của con gái.

Lúc này Diệp Trác cũng nhìn thấy Diệp Nhiễm, cô ta cười chào hỏi cô, ngọt ngào nói: "Chị.”

Diệp Nhiễm gật đầu với cô ta, biểu cảm lạnh nhạt.

Diệp Trác thu hồi nụ cười, quay đầu tiếp tục nói chuyện với bạn học cũng đồng dạng đang đi xe đạp 26 giống cô ta.

Trong lúc hai người nói chuyện, Diệp Nhiễm đạp xe vượt qua họ, mang đến một loạt tiếng vang lạch cạch do các linh kiện xe tạo thành.

Cô bạn học kia tên là Vương Tĩnh, cố gắng nhỏ giọng nói: "Chị của cậu thật kỳ lạ.”

Diệp Trác cũng nhỏ giọng nói: "Đúng là có chút kỳ quái, nhưng mà chị ấy từ trước đến nay ở trong nhà tớ vẫn luôn như vậy, mẹ tớ nói nên dành ít thời gian cho chị ấy."

Vương Tĩnh: "Sao chị ta không đổi xe đạp mới đi? Chiếc xe đó nhìn xấu quá, là của nam mà, lại còn cũ như vậy, khi chạy còn phát ra tiếng rất khó nghe nữa chứ.”

Chạy một đường, kêu một đường, đi đến đâu cũng kêu đến đó, đi tới những chỗ lầy lội, tiếng càng lớn, rất xấu hổ á.

Diệp Trác: “Không biết, chị ấy phải tìm bố tớ, mà bố tớ có khả năng sẽ không đổi cho chị ấy, còn mẹ tớ thì sẽ không quản đến chị ấy đâu……”

Vương Tĩnh: "Tại sao chứ? Mẹ cậu sao lại mặc kệ chị ta?”

Diệp Trác: "Chị ấy không phải do mẹ tớ sinh, đương nhiên mẹ tớ sẽ mặc kệ chị ấy rồi!”

Trong lúc hai cô gái đang xì xào bàn tán, hệ thống cũng lén lút truyền đoạn đối thoại của hai người họ vào tai Diệp Nhiễm.

"Bọn họ nói xấu cậu, đúng là người xấu!” Hệ thống khuyến khích: "Ghét bọn họ, ngược đãi bọn họ! Chỉnh chết bọn họ!”

Vẻ mặt Diệp Nhiễm bình tĩnh: "Những gì người ta nói là thật.”

Đây đúng là những lời nói thật.

Cô và Diệp Trác có đãi ngộ khác biệt, cũng không phải Diệp Kiến Quốc hay là Hoắc Hồng Anh cố tình thiên vị, mà là do tình hình thực tế quyết định.

Ở nhà họ Diệp, Diệp Kiến Quốc là một giáo sư, địa vị xã hội đương nhiên rất cao, nhưng ông ta lại không có tiền.