Ngụy Vô Tiện nói: "Ta nói nghiêm túc đó, đâu chỉ thành thân, ta còn có thể sinh em bé nữa kìa."
Câu này của hắn thiếu chút nữa làm Lam Vong Cơ sợ tới mức nhảy dựng lên, còn may xưa giờ tính kiềm chế của Lam Vong Cơ rất tốt, nên mới có thể tiếp tục ngồi yên được. Hơn nữa Lam Vong Cơ để ý đến một chuyện khác hơn: "Vậy là, ngươi phải gả cho người khác?"
Ngụy Vô Tiện vốn định nói, gả cái rắm, nhưng nghĩ lại, Lam Vong Cơ này không biết gì cả. Tuy rằng hắn thấy quan hệ giữa Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện này khá tốt, nhưng không biết tốt đến mức nào, có đủ để Lam Vong Cơ chịu cứu hắn không? Hay là mình thúc đẩy cho quan hệ hai người tốt hơn một chút?
Phải thân tới mức không thể thân hơn được nữa, đến lúc đó, Lam Vong Cơ nhất định sẽ cứu hắn.
Ngụy Vô Tiện chợt cười, nói: "Gả chứ, chẳng phải ta sẽ gả cho ngươi sao?"
Lúc này Lam Vong Cơ sợ tới mức mắt đứng tròng, toàn thân cứng đờ, người đảo một cái, thiếu chút nữa trượt xuống khỏi tảng đá. Cũng may Ngụy Vô Tiện kịp đưa tay kéo y lại: "Lam Trạm!"
Tiếng gọi này kéo Lam Vong Cơ về hiện thực, nhưng cũng khiến Lam Vong Cơ ý thức được vừa rồi hắn nói gì, khó khăn lắm mới ngồi vững lại, nhưng Lam Vong Cơ theo bản năng nhích sang bên cạnh một chút: "Nói bậy!"
Ngụy Vô Tiện lại nhích người lên, dựa sát vào y, nói: "Lam Trạm! Sao ngươi lại nói thế? Là tự ngươi đưa bức họa xem mắt đến Liên Hoa Ổ mà."
Ngu phu nhân với mấy bà mối mà nàng mời tới đều nói qua, toàn bộ công tử của tiên môn thế gia đều đưa tranh tới, tùy ý cho Ngụy Vô Tiện chọn. Tuy rằng khi ấy không thấy có Lam Vong Cơ, nhưng Lam Vong Cơ cũng là công tử thế gia mà, nhất định là đưa tranh tới muộn một chút thôi.
Hơn nữa, nếu trốn không thoát được, nhất định phải chọn một người để gả, nhất định hắn sẽ chọn Lam Vong Cơ. Vậy nên nói thế này cũng không tính là nói dối, chẳng qua là đem kết quả nói ra trước thôi.
Tự mình thuyết phục mình xong, Ngụy Vô Tiện càng thêm hợp tình hợp lý mà nói: "Người Cô Tô Lam thị các ngươi, đều không chịu trách nhiệm như vậy sao!"
Đúng tình đúng lý mà nói, Lam Vong Cơ của thế giới kia có xin cưới thì cũng chẳng liên quan gì đến Lam Vong Cơ của thế giới này. Nhưng Lam Vong Cơ bị lời của hắn làm cho mê man đến ngốc luôn, trong đầu toàn là: Ta sắp thành thân với Ngụy Anh? Ta sắp thành thân với Ngụy Anh?? Ta sắp thành thân với Ngụy Anh???
Một hồi lâu sau y rút ra kết luận: Lam Vong Cơ ở thế giới kia thật quá hạnh phúc.
Mà y, chỉ có thể đứng phía sau, dõi theo bóng dáng Ngụy Vô Tiện, muốn tới gần mà lại không dám, sợ không cẩn thận một chút thôi thì ngay cả một chút liên hệ cuối cùng kia cũng sẽ bị cắt đứt.
Vậy nên Lam Vong Cơ này, từ đáy lòng sinh ra một cảm giác không vui. Bàn tay giấu trong tay áo rộng của y nắm chặt thành quyền, mím chặt môi, nói: "Đó không phải là ta."
Nhưng đây là Ngụy Vô Tiện thời niên thiếu, một Ngụy Vô Tiện chưa từng trải qua nhiều bi thương, chưa từng bị "huyết tẩy Liên Hoa Ổ" mài ra góc cạnh, hắn là người đã muốn làm cái gì thì nhất định phải làm cho bằng được.
Ngụy Vô Tiện hoàn toàn không thấy ngạc nhiên trước câu trả lời của Lam Vong Cơ, hắn cũng không mong chỉ một lần là thành công ngay, nên đáp lại: "Ngươi nói cũng có lý, thế nhưng, ngươi nói ta – một người bị Cô Tô Lam thị Nhị công tử Lam Vong Cơ bội tình bạc nghĩa* thì phải làm sao bây giờ?"
Lúc này, Lam Vong Cơ sợ tới mức Tị Trần tự động xuất vỏ, không thể khống chế được mà chém một kiếm xuống, khiến cây cổ thụ trước mặt bị chẻ làm đôi ngay tức khắc.
"Rầm!" một tiếng lớn, thân cây đổ sụp xuống, cùng lúc đó, Lam Vong Cơ đột ngột đứng bật dậy, hai mắt trợn trừng, nói: "Ngươi nói, cái gì?"
Bây giờ Ngụy Vô Tiện mới nhận ra, đúng là cái miệng nhanh hơn cái não mà, bốn chữ "bội tình bạc nghĩa*" đâu thể dùng như vậy được!