Hồi đi cầu học, Lam Vong Cơ từng tưởng lầm Ngụy Vô Tiện đang khóc, lúc định qua nói mấy lời an ủi thì lại phát hiện người này chỉ đang chọc ổ kiến. Lam Vong Cơ liền định thần lại, y cho rằng, người như Ngụy Vô Tiện sẽ không bao giờ khóc, y không nên vì thế mà dao động. Mà sau này, thật sự, dù xảy ra biến cố lớn đến nhường nào, Ngụy Vô Tiện cũng chưa từng rơi nước mắt. Nhưng, khi Ngụy Vô Tiện thật sự khóc trước mặt y, Lam Vong Cơ lại luống cuống tay chân, không biết phải làm thế nào.
Trái tim y giờ đây càng dao động mãnh liệt hơn so với lúc trẻ, lại vì không giỏi nói chuyện nên y không biết phải nói thế nào, lại đang khẩn trương, nên y vội vàng lấy khăn tay ra, bước về phía hắn. Y muốn tới gần hắn hơn một chút, nhưng lại lo sẽ vượt quá khuôn phép, đành phải duy trì khoảng cách thích hợp, đưa khăn tay qua, giọng điệu lộ chút bối rối hiếm có: "Ngụy, Ngụy Anh."
Ngụy Vô Tiện cũng nhận ra trong vô thức mình đã bật khóc, sao mình lại khóc rồi? Hắn đúng thật là người không dễ khóc, đủ lạc quan cũng đủ kiên cường, nhưng sau khi tới nơi này, xung quanh toàn là người xa lạ, nên ngay giây phút nhìn thấy Lam Vong Cơ, trong nháy mắt, cảm giác thân thuộc trào dâng trong lòng, giống như rốt cuộc mình đã tìm thấy được sợi dây liên kết chân chính của bản thân với thế giới này, vậy nên bất giác mà bật khóc.
Ngụy Vô Tiện nhận lấy khăn tay, khi đưa lên lau nước mắt thì ngửi thấy một mùi đàn hương nhàn nhạt, khiến Ngụy Vô Tiện nhớ lại lần cuối cùng mình gặp Lam Vong Cơ. Khi ấy Lam Vong Cơ đã phân hóa, hắn thì vẫn chưa, nhưng thiếu niên ở độ tuổi đó đều đang trong thời kỳ phân hóa, đều khá mẫn cảm với tín hương, nên hắn cũng có ngửi thấy được đôi chút.
Chính là lúc đó, hắn đã ngửi thấy tín hương của Lam Vong Cơ, dù chỉ một lần duy nhất nhưng hắn vẫn nhớ rõ, rất là thơm, giống mùi hương này vô cùng, càng ngửi, hắn càng muốn khóc.
Vậy nên hắn lấy khăn bụm mặt lại, nức nở, khóc càng lớn hơn. Lam Vong Cơ đứng một bên càng không biết làm sao, muốn đưa tay qua nhưng lại không dám, cả người lẫn tiếng đều đều trở nên cứng đờ: "Ngụy Anh, sao, sao vậy?"
Ngụy Vô Tiện cũng cảm thấy mình quá mất mặt rồi, sao vừa nhìn thấy tiểu cổ hủ lại thành như vậy, hắn nói: "Lam Trạm, ngươi đừng để ý tới ta, chỉ là mắt ta chảy nước miếng thôi."
Nghe hắn nói hươu nói vượn thế này, Lam Vong Cơ cảm thấy vô cùng hoài niệm, cũng không quá khẩn trương như ban đầu nữa, đang muốn hỏi kỹ hơn thì A Uyển chạy lại ôm lấy chân y, "Oa!! " lên khóc lớn.
Trẻ nhỏ đâu có hiểu nhiều chuyện như vậy, thấy Tiện ca ca của mình khóc thì nhóc cũng buồn theo, vậy nên bật khóc giống như hắn.
Mà nhóc còn khóc lớn hơn Ngụy Vô Tiện nhiều, khiến mọi người xung quanh đều kéo lại đây, người qua đường ai cũng tò mò, thảo luận với nhau: "Sao thế? Bạch y nam tử này nhìn qua cũng quần áo chỉnh tề, sao lại chọc cho người lớn kẻ nhỏ đều khóc hết vậy?"
"Đúng đó, ai là cha của đứa nhỏ thế? Khóc thành như vậy mà còn không biết qua dỗ."
Khi mọi người còn đang suy đoán xem mối quan hệ giữa ba người là gì, A Uyển bị mọi người nhìn chằm chằm, cảm thấy sợ hãi, lại nghe thấy có người nhắc tới phụ thân, liền khóc lóc la lên: "Cha!!"