Chương 2.2
Trần Phi đặt ra quy định biếи ŧɦái này ngược lại hấp dẫn rất nhiều ứng cử viên tự tin, trong đó có không ít người vũ đạo không qua xuất sắc mang tâm tư thử tửu lượng của cô. Kết quả, người có thể vượt qua thử thách cũng chỉ có vài người. không ai biết Trần Phi tửu lượng tới đâu, chỉ biết cô “ngàn ly không ngã”.
Chỉ có Tống Ngân Xuyên theo cô nhiều năm mới biết, Trần Phi biết được khi nào nên dừng lại, nhìn cô có vẻ tùy hứng nóng nảy, nhưng rất ít khi thực sự gây nên truyện không thể cứu vãn. Đêm nay Đại Miêu một lòng muốn thể hiện, rượu vừa được đưa lên liền xắn tay áo đứng dậy rót rượu cho mọi người. Lúc thì cô nàng cảm ơn Trần Phi đã dìu dắt, lúc cảm ơn các vị đồng nghiệp đã chiếu cố, nói với mọi người rằng đến chi nhánh mới nhất định sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao, tóm lại là đủ các lí do để nên ly mời rượu mọi người.
Trần Phi không từ chối rượu của bất kì ai, uống rượu đếm cả người toát mồ hôi, bèn cởϊ áσ khoác ném trả lại cho Lý Tiêu. Ngay cả khi đồ ăn đã được mang lên Tống Ngân Xuyên đã phục vụ tận tình gắp, chấm để vào bát cho cô rồi cô cũng không buồn động đũa. Lúc này Lý Tiêu đã nhận ra hôm nay Trần Phi có tâm sự, hôm nay cô uống thật sự quá nhiều. Hắn hơi lo lắng, bèn tìm cơ hội nói nhỉ với Tống Ngân Xuyên: “Cậu khuyên chị ấy chút đi, uống nhiều như vậy không tốt cho dạ dày.”
Tống Ngân Xuyên trược giờ luôn có biệt danh là “quản gia của Trần Phi” . Hắn từ trược đếm nay có đặt sức khỏe của Trần Phi lên hàng đầu, hôm nay lại có thái độ khác thường, cậu ta nói: “ Cứ để chị ấy uống đi.” . Tống Ngân Xuyên cảm thấy Trần Phi có thể chịu đựng đến tận hôm nay cũng chẳng dễ dàng gì. Lúc trước, sau khi bán nhà cửa ở quê ngoại trừ Tống Ngân Xuyên và thẻ ngân hàng, trên cơ bản Trần Phi không mang theo bất kì thứ gì khác.
Khi mua vé, vé tốc hành từ thành phố S đến thành phố H , loại giường nằm đã hết, họ chỉ có thể mua vé ngồi ghế dài cứng. Ngồi tàu xe hết mấy tiếng đồng hồ, da dẻ của họ đã tái mét. Lúc xuống tàu thì trong đầu của họ chỉ còn mỗi hương vị mì tôm.
Hai người họ chui vào tiệm bún bên cạnh ga tàu, mỗi người một tô bún bà cỡ lớn nhất. Sau khi đánh chén no say, Tống Ngân Xuyên mới rụt rè hỏi Trần Phi: “ Chị Phi, vì sao nhất định chúng ta phải tới thành phồ H ?”.
Trần Phi đặt đũa xuống, bưng bát bún lên đem nước lèo đều uống hết sau đó mới nói: “ Cậu biết rõ như vậy rồi còn hỏi làm gì ?”.