Nghịch Thiên Cải Mệnh: Nam Chính Xin Dừng Bước

Chương 1: Kết hôn năm 13 tuổi

Trong phủ Tướng quân, các tì nữ đều đang hấp tấp dọn dẹp.

Tôn Từ Y bước đến thư phòng, dù chỉ là cô gái 13 tuổi nhưng nàng mang phong thái tao nhã của nữ nhân trưởng thành.

Tướng quân thấy Tôn Từ Y sắc mặt khó coi liền thay đổi, khuôn mặt ấy lúc này hiền từ làm sao.

"Từ Y, con đến rồi"

Tôn Từ Y cẩn trọng hành lễ:

"Từ Y tham kiến Tướng quân, Tướng quân vạn phúc"

Ngay lập tức Tướng quân lại trở nên khó coi, ông ta quay sang mắng chửi hạ nhân thậm tệ.

"Cái gì mà gặp thổ phỉ? Ngươi mau bảo nó về đây, nhanh nhất có thể! Lũ phế vật!"

"V...vâng" Hạ nhân run rẩy đi ra

Thấy tình hình có vẻ không ổn, Tôn Từ Y cũng có chút lo lắng.

"Tôn Từ Y, lại đây"

Nàng dè chừng bước lại gần đó, Tướng quân nghiêm túc:

"Ngày mai con sẽ thành thân với Từ Hiểu, không được chậm trễ"

"Thưa Tướng quân, có lẽ hơi gấp ạ" Tôn Từ Y giương đôi mắt lấp lánh nhìn Tướng quân.

"Tôn Từ Y, con nên nhớ những năm qua là ai cho con ăn cho con mặc, đã đến lúc trả ơn rồi"

Bên ngoài Tôn Từ Y vẫn hết sức bình tĩnh nhưng trong lòng không khỏi sôi sục dấy lên sự nổi loạn:

"Gì chứ? Tôi mới 13 tuổi mà ông đã bắt tôi lấy chồng, có nhầm không vậy?"

Đúng, Tôn Từ Y là một cô gái đến từ thế giới hiện đại, mới hôm qua cô còn là thiếu nữ 25 tuổi, hôm nay đã là vị tiểu thư được Trương Tướng quân nhặt về để thành thân với con trai.

Trùng hợp thế nào cô lại xuyên không vào một trong những tác phẩm do chính tay mình viết. Nội dung cô cũng nắm hết rồi nhưng có điều...cô là nữ phụ phản diện của tiểu thuyết này, người sẽ chết dưới tay phu quân mình_Trương Từ Hiểu, đồng thời Trương Từ Hiểu cũng là nam chính của tiểu thuyết do chính tay cô viết.

"Bây giờ mọi việc vẫn còn đang theo cốt truyện, nếu mình thật sự lấy Trương Từ Hiểu, mình thật sự sẽ chết" Tôn Từ Y suy nghĩ

Trương Tướng quân không để ý đến cảm nhận của Tôn Từ Y mà trực tiếp đồng ý mối hôn sự này thay cô. Cô cũng không còn cách nào ngoài việc cam chịu bị sắp đặt.

Đêm đó khi Tôn Từ Y đang trằn trọc trên chiếc giường của mình, bỗng từ đâu một cậu bé bước vào, có vẻ trạc tuổi cô. Cô vội chui vào trong chăn trốn đi, thỉnh thoảng lại hé chăn một chút xem cậu nhóc kia đang làm gì.

"Có lẽ cậu ta chính là nam chính Trương Từ Hiểu, cũng đẹp quá đi"

Trương Từ Hiểu nét mặt trầm ngâm không hề thay đổi, dường như biết cô đang trốn nên quyết định lên tiếng trước:

"Đừng trốn nữa, ta biết cô đang nhìn trộm ta"

Tôn Từ Y cũng lật chăn ra từ từ ngồi dậy, cô cố bình tĩnh lại.

"Xin chào, nếu ta đoán không nhầm thì huynh chính là thiếu gia Từ Hiểu"

"Đúng, cô biết mình đang ở trong hoàn cảnh gì không?"

Trước câu hỏi của Trương Từ Hiểu, Tôn Từ Y gật đầu trả lời:

"Ta biết, nếu ta lấy huynh hoàng cung sẽ không để yên cho ta"

"Rốt cuộc ông ta đã cho cô lợi lộc gì để cô chịu hi sinh tính mạng? Cũng phải, những người đã từng đến đây đều là vì tiền mà" Trương Từ Hiểu cười khinh miệt: "Chắc hẳn cô cũng vì tiền mà đến"

Thấy Trương Từ Hiểu đã nghĩ sai về mình, Tôn Từ Y quyết định lên tiếng:

"Thiếu gia, thật ra huynh hiểu lầm rồi. Ta là con gái của Tôn thái phó đã qua đời, ta không còn người thân, may mắn được cha huynh thu nhận nên mới trả ơn cho ông ấy" Cô khẽ thở ra: "Nhận tiền và nuôi dưỡng, hai chuyện này khác nhau mà"

chàng nhìn cô, hai chân mày khẽ cong lại:

"Vậy sao? Tại sao nó lại khác nhau?"

Trương Từ Hiểu tặc lưỡi đầy khinh thường, lúc này cô chợt thấy trên người chàng có vết thương đang rỉ máu:

"Thiếu gia, trên cơ thể huynh có vết thương đang chảy máu, để ta xem giúp huynh"

Cô vùng vằng chạy đến, hai tay chưa gì đã lần mò cởϊ áσ đối phương ra. Lúc này một thân thể đầy vết thương và sẹo cũ xuất hiện trước mắt cô. Tôn Từ Y đơ người một lúc, Trương Từ Hiểu tức giận đẩy cô ra khiến cô ngã xuống sàn gỗ lạnh lẽo.

"Cô có bị điên không vậy?"

Đột nhiên hai hàng nước mắt chảy dài trên má Tôn Từ Y, cô thấy đau thay cho Trương Từ Hiểu.

Tôn Từ Y từng viết rằng Trương Từ Hiểu có một quá khứ đau khổ, từ nhỏ đã lưu lạc đầu đường xó chợ, thường xuyên bị người ta đánh mắng. Sau khi được cha ruột đón về, chàng còn bị ông ta hành hạ, những lúc không nghe lời sẽ dùng đến vũ lực. Những vết sẹo kia chằng chịt khắp người Trương Từ Hiểu khiến Tôn Từ Y cảm thấy toàn bộ đều do mình gây ra.

"Trương Từ Hiểu, xin lỗi...ta không cố ý đâu!" Cô khóc lóc thảm thiết

Trương Từ Hiểu hiếu kì lại gần cô, chàng không ngờ cô gái này lại dễ khóc như vậy.

Cả người Tôn Từ Y run bần bật:

"Chắc là đau lắm phải không? Những vết thương còn đang chảy máu kia là do cha cậu ra tay"

"Nín đi, ta không sao. Chịu đau quen rồi" Trương Từ Hiểu lau nước mắt cho cô.

"Tướng quân không cho gọi đại phu sao?" Tôn Từ Y cố kìm nước mắt.

Trương Từ Hiểu khẽ gật đầu. Tôn Từ Y đứng dậy với vẻ mặt kiên quyết:

"Ta biết một chút về trị thương, để ta giúp huynh"

Tôn Từ Y tiến lại tủ đồ, cô lấy ra vô số thuốc trị thương và cả băng quấn.

"Ta nói không cần"

"Huynh sẽ mất máu mà chết đấy. Huynh cũng phải nghĩ đến mẫu thân huynh chứ!"

Nghe vậy Trương Từ Hiểu ngoan ngoãn cởϊ áσ ra để Tôn Từ Y bôi thuốc, may mắn cô là người mẹ đầu tiên của Trương Từ Hiểu nên biết rõ mọi điểm yếu.

Trong khoảng thời gian đó khuôn mặt chàng không hề tỏ ra đau đớn. Còn cô lại như cảm nhận thấu từng cơn đau khi nhìn những vết sẹo kia.

Sau một lúc, cuối cùng mọi chuyện cũng kết thúc. Tôn Từ Y hết sức tự tin vào kĩ thuật băng bó của mình:

"Xong rồi, ta băng bó không tệ chứ?"

Trương Từ Hiểu một cái cũng không thèm nhìn vậy mà mở miệng ra đã chê:

"Xấu quá đi"

Tôn Từ Y hụt hẫng cất đồ nghề vào tủ, cứ tưởng cô đã chiếm được sự tin tưởng của Trương Từ Hiểu nhưng đột nhiên chàng hỏi:

"Tướng quân dạy cô làm vậy để dụ dỗ ta sao?"

"Không có. Ta chỉ muốn giúp huynh thôi"

Trương Từ Hiểu nằm dài trên ghế, Tôn Từ Y hết sức tò mò:

"Sao huynh lại nằm đây?"

"Cửa phòng khóa rồi" chàng ta thản nhiên

Cô lao về phía cửa, quả nhiên cửa đã khóa bên ngoài. Tôn Từ Y hét lên:

"Này, các người mau mở cửa ra! Có ai ở ngoài không?!"

Trương Từ Hiểu cười nhạt, chàng liếc nhìn cô một cái đầy coi thường:

"Đừng hét nữa, mới đầu ta cũng hét khàn cả cổ nhưng chẳng ai mở cửa cho ta"

Tôn Từ Y buồn bã trở vào trong, cô ngồi lên giường bắt đầu giảng giải:

"Hôn lễ ngày mai bắt buộc phải diễn ra, ta biết huynh không thích ta nhưng để ngăn chặn thế lực của hoàng thượng đến Trương gia"

Nhìn vẻ mặt không chút hứng thú của Trương Từ Hiểu cô biết đối với chàng đây là một việc nhàm chán.

Trương Tướng quân thống lĩnh 50 vạn đại quân, là một người có tài, nhận được sự tín nhiệm tuyệt đối từ văn võ bá quan trong triều và lê dân bách tính, vì vậy nên hoàng thượng đã có ý muốn gả đại công chúa cho Trương Từ Hiểu để liên hôn. Nhưng Trương Tướng quân luôn sợ sẽ bị hoàng đế chèn ép, gia tộc lụi bại nên ngài mới nhặt Tôn Từ Y về dày công nuôi dưỡng. Nếu Tôn Từ Y thuận lợi lấy con trai ngài thì hoàng thượng không còn lí do gả công chúa cho nam chính nữa.

"Đại thiếu gia thành hôn với ta không phải tốt hơn sao? Huynh cũng biết tính tình đại công chúa thế nào, sau khi liên hôn Trương gia cũng không được yên"

Trương Từ Hiểu lại nhìn Tôn Từ Y bằng con mắt khác, không ngờ cô ấy lại toan tính kĩ như vậy.

"Khi vừa gặp ta đã coi huynh như đệ đệ ta, ta nhất định sẽ dốc sức yêu thương bảo vệ huynh."

Nhìn vào đôi mắt thành thật ấy, chàn quyết định tin tưởng cô gái trước mắt, những điều Tôn Từ Y nói không có chỗ nào sai sót. Nếu chàng vẫn giữ ý đuổi Tôn Từ Y đi thể nào cũng bị Trương Tướng quân đánh thêm một trận nữa.

"Bây giờ ta còn nhỏ quá, đợi vài năm nữa ta lớn lên nhất định sẽ chủ động đưa ra yêu cầu hòa ly, Từ Y sẽ không xuất hiện trước mặt huynh nữa"

Vẻ mặt Trương Từ Hiểu tỏ ra không vui vẻ nhưng bên trong đã sớm bằng lòng với những gì cô nói.

"Cô mau ngủ đi, ngày mai sẽ rất mệt đấy"

"Khoan đã, huynh bị thương rồi, lên giường nằm đi" Tôn Từ Y có chút tiếc nuối chiếc giường ấm áp.

Nhưng Trương Từ Hiểu làm như không nghe được, chàng nằm dài ra đó, đôi mắt nhắm nghiền như đang ngủ.

"Vậy...ngủ ngon nhé, đồng minh" Cô cũng nằm xuống giường.