Biên tập: Min
Khi tóc bị kéo lấy, tuy Lâm Vị Quang khá bất ngờ, song cũng không phải chưa từng nghĩ đến hành động của mình sẽ bị ngăn lại.
— Nhưng không nghĩ là bằng cách này.
Lực ở sau đầu cũng không lớn lắm, nhưng không có cách nào kháng cự lại được, Lâm Vị Quang nhíu mày shhh một tiếng, khép hờ mắt, bị bắt phải ngẩng đầu lên.
Cô lớn tướng thế này rồi nhưng số lần bị túm tóc là đếm trên đầu ngón tay, phần lớn là do đánh nhau mà ra, chứ chưa từng nghĩ đến sẽ phát sinh vào những khoảnh khắc như này.
Đù, lão gia này không biết cách uyển chuyển hơn như khều cằm cô ư? Cứ một hai phải dùng cách thức phản nhân loại như này?
Lâm Vị Quang thầm chửi, không giãy dụa nữa, đối diện với ánh mắt âm trầm của Trình Tĩnh Sâm, bên trong tựa như đang cuồn cuộn trào dâng một cảm xúc gì đấy.
"Lâm Vị Quang." Anh gọi cô, "Một vừa hai phải thôi."
Lâm Vị Quang chỉ muốn nắm lấy cổ áo anh đặng biểu đạt thế nào mới là được đằng chân lân đằng đầu.
Nhưng cũng chỉ là muốn.
"Được rồi, không quậy chú nữa." Cô ấm ức bĩu môi, ra chiều vô tội như thể vừa nãy chỉ là một hành động vui đùa, "Chú buông tay ra đi, như vậy làm tôi khó chịu lắm."
Nhóc con trước nay cứ thích diễn, Trình Tĩnh Sâm cũng không phân biệt được lúc nào cô diễn lúc nào là thật, nhíu mày quan sát cô một hồi, chung quy lại cũng là không so đo thêm.
Sau khi được buông ra, Lâm Vị Quang không vui xoa xoa nơi bị kéo đau, biết lão tuy say nhưng cũng không đến nỗi mất tỉnh táo.
Nhạt nhẽo thế.
Cô đi đến phòng bếp rót một ly nước ấm, lúc về đến phòng khách thì đi lại sô pha đưa ly cho anh: "Này, đã bảo chú đừng uống nhiều thế rồi, tuổi cũng đâu còn trẻ nữa, thân thể chịu nổi à?"
"..." Trình Tĩnh Sâm chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày mình bị nhóc con này dạy dỗ, buồn cười nhận ly nước, "Thân thể của tôi vẫn chưa đến phiên cháu nhọc lòng."
Uống mấy ngụm, cũng có chút tỉnh táo rồi, anh đặt ly nước lên bàn trà, duỗi tay đè lại huyệt thái dương, nói với Lâm Vị Quang đứng bên cạnh mình: "Được rồi, không cần để ý đến tôi, về phòng cháu nghỉ ngơi đi."
Lâm Vị Quang cũng không nói nhiều, thấy anh không có chuyện gì nữa mới gật đầu đáp lại, dứt khoát nhanh nhẹn xoay người rời đi.
Cô về lại phòng ngủ của mình, thật sự không đi ra ngoài nữa.
Tuy rằng đầu óc vẫn còn váng vất, nhưng Lâm Vị Quang không mấy buồn ngủ, thế là lấy xấp đề thi dành cho kỳ nghỉ trong cặp ra đặt lên bàn bắt đầu giải đề.
Cô thấy rằng bản thân cần di dời lực chú ý, nếu không trong đầu sẽ chỉ toàn là Trình Tĩnh Sâm, cô sắp không còn là chính bản thân mình nữa rồi.
Sự thật chứng minh bài tập về nhà quả là lựa chọn tốt nhất làm lòng ta thanh tịnh, Lâm Vị Quang làm xong hai tờ đề thi, lúc ngẩng đầu lên thì cảm thấy bản thân đã hoàn toàn bình tĩnh.
Cổ đau nhức, cô chuyên chú đến nỗi quên mất thời gian, bây giờ mở khóa điện thoại ra mới phát hiện đã là đêm khuya.
Nên đến giờ đi ngủ rồi.
Lâm Vị Quang buông bút, duỗi người, rửa mặt xong thay đồ ngủ ra, định bụng chui vào ổ chăn thì chợt nhớ đến một người khác, không biết đã lâu thế rồi người nọ có nghỉ ngơi được không.
Do dự chưa bao giờ là tác phong của cô, nghỉ lằm nghỉ lốn thì chi bằng tận mắt ra xem, dù sao cũng cùng tầng, cô bèn đi ra phòng ngủ chính.
Nhẹ tay nhẹ chân đẩy cửa phòng ra, bốn bề vắng lặng.
Đèn cũng mờ ảo, căn phòng an tĩnh đến nỗi cô có thể nghe được tiếng hít thở có quy luật của Trình Tĩnh Sâm, anh ngủ thật rồi.
Cửa sổ phòng khép hờ, gió lạnh quét qua bức mành, ánh sao trong veo nương theo cửa sổ rọi vào bên trong, tỏa ánh sáng khắp nơi.
Hiếm có được lúc yên tĩnh.
Tay Lâm Vị Quang đặt ở chốt cửa, đứng yên không nhúc nhích, tim đập rất nặng nề, từng tiếng rõ ràng vang lên bên tai.
Dòng suy nghĩ vốn đã bình tĩnh ban đầu lại lần nữa trào dâng như gợn sóng.
Cô đứng yên đấy, trong một quãng thời gian ngắn đã tự hỏi rất nhiều.
Năm năm qua, cô luôn đứng đằng sau ánh hào quang, cửa nát nhà tan, chúng bạn xa lánh, ở trong một hoàn cảnh lạ lẫm và đón hận sự ác ý của biết bao người, đủ chuyện như thế khiến cô mờ mịt và thiệt thòi, chỉ có thể học cách giương nanh múa vuốt để bảo vệ chính mình.
Cho đến khi cô gặp được Trình Tĩnh Sâm, cô không cần phải lo lắng hay đề phòng nữa, trước mặt anh cô có thể yên tâm quay về làm một bạn nhỏ, lại một lần nữa có tư cách được biểu bày hỉ nộ ái ố.
Cô vẫn nhớ rất kỹ ngày mưa to như trút nước ấy, anh đi đến trước mắt cô, nước mưa bị gió cuốn đi, rơi xuống mặt đất tạo nên những vết bẩn, chung quanh chỉ có nơi anh là đẹp đến rực sáng, sạch sẽ và xán lạn như một ngôi sao trên bầu trời.
Mà cô lại muốn bắt lấy ngôi sao ấy.
Dù cho đấy chỉ là vọng tưởng.
Không biết qua bao lâu, Lâm Vị Quang mới dần dần hoàn hồn, do dự bước ra nửa bước, rồi đi về mép giường.
Cô đi chân trần trên sàn nhà nên phát ra tiếng động rất nhỏ, không hề quấy nhiễu sự yên lặng này.
Lâm Vị Quang chậm rãi cúi người xuống, nửa quỳ một bên, căng thẳng đến nỗi gần như ngừng thở, trong một khoảng thời gian ngắn đấu tranh nội tâm không biết bao nhiêu lần, cô mới tiếp tục cúi người xuống nữa.
— Là cảm giác men say dâng lên, cô cũng say rồi.
Lâm Vị Quang tự an ủi mình như thế.
Thấy khoảng cách ngày một thêm gần, hô hấp lặng lẽ quấn lấy nhau, dây dưa bí ẩn và mập mờ, cô lại đến gần thêm chút nữa, sự hoang đường đêm nay cũng chỉ có bóng đêm và ánh trăng được chứng kiến.
Nhưng vào lúc này, gió đêm vù vù thổi đến làm tấm mành bị thổi phát ra tiếng xào xạt rất khẽ, Trình Tĩnh Sâm bị quấy nhiễu, lông mi lặng lẽ rung động, giữa hai mày chau lại.
Lâm Vị Quang tựa như bừng tĩnh trong chớp mắt, mau chóng thẳng eo lùi ra sau, suýt nữa đã bất ổn ngã nhào lên mặt đất.
Tim đập mạnh như đánh trống, hô hấp của cô dồn dập, đưa tay vịn lên vách tường, lại lo rằng sẽ bị anh phát hiện liền vội đưa tay lên bịt miệng như một bản năng.
Cũng may Trình Tĩnh Sâm chỉ là bị quấy nhiễu nên ngủ không ngon giấc, không có dấu hiệu tỉnh táo, nên không hề biết đến hành động càn rỡ này của cô.
Lâm Vị Quang bình tĩnh lại, cắn môi dưới, không biết có phải là hối hận hay không, nhưng cô thấy rất ảo não.
Đã bao lâu rồi, cô mới phải cẩn thận lo trước lo sau như vậy, tính cách của cô vốn là nói một không nói hai, có chuyện là thẳng thắn, lúc này lại sợ bản thân quấy rầy đến người ta, cẩn thận từng chút một.
Cảm giác mềm mại và kỳ diệu ấy khiến cô khó chịu, nhưng lại chẳng thể bức ra được, chỉ có thể uất ức bản thân phải chịu nghẹn ngào.
Cổ họng Lâm Vị Quang đau rát, không chịu được cảm xúc phức tạp bao vây lấy l*иg ngực, khẽ rời khỏi căn phòng nhẹ nhàng đi về phòng mình.
Cô thầm nghĩ, bước lên con đường lạc lối này, cuối cùng thật sự không thể quay đầu lại được.
Sáng sớm ngày hôm sau, chân trời vừa hửng nắng, ánh sáng không nhân nhượng len vào trong phòng, cả căn phòng rộng hơn.
Cảm giác say rượu rất khó chịu, Trình Tĩnh Sâm ngủ một giấc dậy vẫn thấy có hơi đau đầu, rửa mặt thay quần áo ra rồi dựa vào cửa sổ hút điếu thuốc, lúc này mới thư giãn người.
Anh không nghiện thuốc lá, cùng lắm chỉ dùng nó để nâng cao tinh thần, mùi thuốc lá nhạt đi anh mới đẩy cửa ra ngoài.
Khá bất ngờ là Lâm Vị Quang hôm nay không ngủ nướng, mà đang ở dưới lầu vừa dùng bữa sáng vừa chơi điện thoại.
Đồ ăn do Lâm Vị Quang tìm trong phòng bếp mới có, Trình Tĩnh Sâm không có thói quen ăn sáng, song cũng không vì thế mà cô sửa theo, tuy chỉ có bánh mì với sữa bò vẫn đủ cho cô no bụng.
Nghe thấy tiếng bước chân, cô dời mắt khỏi màn hình điện thoại, nhìn Trình Tĩnh Sâm đang bước xuống cầu thang.
Anh đã đổi sang một chiếc áo sơ mi xám, đồ rất vừa người, cúc áo vừa vặn che đi phần xương quai xanh, gãi đúng chỗ ngứa thật chứ.
Lại quay về dáng vẻ tự phụ ngày trước.
Ánh mắt hai người giao nhau, đều lặng lẽ không dời, Lâm Vị Quang thấy anh nhạt nhẽo quá thể, chớp mắt cười: "Chào buổi sáng nhé chú."
Trình Tĩnh Sâm ừ một tiếng, vẫn không nhiều lời, cầm iPad ngồi xuống ghế bắt đầu kiểm tra công văn ở phía công ty có gì cần xử lý hay không.
Lâm Vị Quang ngồi trên ghế, hai chân đong dưa, ít nhiều cũng có chút chột dạ về chuyện tối ngày hôm qua, lại không quá chắc chắn anh có nhớ hay chăng.
"Chú có nhớ tối hôm qua về nhà bằng cách nào không?" Cô vờ như lơ đãng hỏi thăm.
"Ngồi xe." Trình Tĩnh Sâm quét mắt nhìn cô, phảng phất như tưởng rằng cô nói đùa, "Tôi không say đến mức ấy."
Lâm Vị Quang nghe thế, đáy lòng có hơi mất mát, không khỏi hỏi thêm, "Vậy chú có nhớ những chuyện xảy ra sau đấy không?"
Phần lớn ký ức của Trình Tĩnh Sâm về tối ngày hôm qua sau khi say rượu là những mảnh vụn vặt, chỉ có thể nhớ đại khái, còn cụ thể chi tiết thế nào thì khá mơ hồ.
Lâm Vị Quang lại làm vẻ mập mờ muốn nói lại thôi, anh không khỏi chau mày, "Có gì thì nói, đừng lòng vòng."
Vậy nên cuối cùng là có nhớ hay không?
Lâm Vị Quang đoán không ra, trong lòng rối ren, bèn bịa đặt lung tung: "Cũng không có gì, chỉ là tối hôm qua chú đã hôn tôi."
Trình Tĩnh Sâm thờ ơ: "Không thể nào."
"Quả nhiên bạc tình là đặc tính của lão già." Cô hừ một tiếng, khuấy đồ uống lầm bầm, "Trở mặt không nhận."
Trình Tĩnh Sâm bị ồn ào làm phiền, đặt iPad sang một bên, nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt trầm tĩnh.
Tuy rằng anh đã phủ nhận nhưng vẫn không chắc chắn 100% về chuyện đã xảy ra, anh chỉ có ấn tượng mơ hồ về chuyện tối hôm qua, trong đó lại trộn lẫn quá nhiều cảnh đẹp ý hay, khiến người ta không thể phân biệt rõ ràng đâu là thực đâu là mơ.
Nếu nói mơ, thì hơi thở ấm áp và mềm mại của thiếu nữ lại quá rõ ràng, lòng bàn tay như được chú mèo nhỏ cào lên phát ngứa, thậm chí là khoảng cách gần trong gang tấc của đôi bên, không thể nào chân thật hơn.
Nghĩ đến điều đó có thể thật sự đã xảy ra, Trình Tĩnh Sâm không khỏi cảm thấy có chút rung động khó tả thành lời, khẽ chậc một tiếng.
"Được thôi."
Anh thong thả đứng lên, nới cổ áo lỏng ra một tí, đi về phía cô, "Cháu nói tôi hôn cháu, đúng chứ."
Lâm Vị Quang không ngờ anh sẽ buông bỏ công việc đi đến, lập tức sững sờ theo bản năng dịch người sang bên cạnh, như thể muốn tránh xa khi nói chuyện với anh.
Tâm tư này của cô lồ lộ như ban ngày, Trình Tĩnh Sâm dùng một tay giữ cô lại, hoàn toàn không cho cô cơ hội gây sự xong thì bỏ trốn.
Lâm Vị Quang thấy vậy thì quyết định không trốn nữa, dù sao từ trước đến nay cô cũng không có ý định giấu giếm phần tình cảm này, nhếch mắt lên đối diện với anh.
"Chú không tự nhớ mà còn đi hỏi tôi là sao?" Cô nghiêng đầu, "Chẳng nhẽ chú nghĩ tôi lừa chú á?"
Trình Tĩnh Sâm khẽ cười, vẻ mặt không chút gợn sóng, vẫn mang dáng vẻ thong dong thành thạo ấy, tựa như dù anh thật sự đã làm ra hành động khác người thì cũng chẳng quan tâm lắm.
"Không." Anh nói, "Tôi chỉ tò mò."
Duỗi tay ra siết lấy cằm cô, nhẹ nhàng véo véo, Trình Tĩnh Sâm rủ mi, giọng nói trầm thấp: "Một cô nhóc con như cháu thì khơi gợi lên hứng thú của tôi bằng cách nào, mới có thể khiến cho tôi mất kiềm chế đặng hôn cháu."
Ánh mắt anh rất sống động, từ đuôi mày đến cánh môi, Lâm Vị Quang bị anh nhìn mà bên tai nóng lên, lại phải ép bức bản thân không được trốn tránh.
Cô hoài nghi lão già này có phải là không biết gì thật không, bằng không thì sao chiêu thức tán tỉnh người khác lại nhuần nhuyễn đến thế chứ?
"Tôi còn chưa làm được gì nữa cơ." Lâm Vị Quang chầm chậm nói, hàng mi run lên, "Tôi thấy chú ngồi trên sô pha, còn tưởng chú đã ngủ rồi nên mới đi đến cúi người vào sát kiểm tra thôi."
Trình Tĩnh Sâm nghiêm túc nhìn cô, cười nhạt, không nói là có tin lời cô hay không: "Chỉ thế?"
"Không thì sao?" Cô lại hỏi, ép mình phải bình tĩnh, lại bắt đầu hối hận bản thân thả mồm nói dối, nếu không cũng không đến mức phải chột dạ thế này.
"Có điều cũng không phải chuyện chú bằng lòng làm ra nên không sao cả, đừng để ý quá." Đoạn, Lâm Vị Quang vờ như không có việc gì dời mắt đi, "Huống hồ chú còn uống say nữa."
Giọng nói của cô nom rất nhẹ nhàng, lại không hề biết thần sắc của mình đã bán đứng suy nghĩ trong lòng, hai má ửng đỏ, không biết là vì xấu hổ hay chột dạ.
Mà điều này với Trình Tĩnh Sâm cũng không quá quan trọng.
"Đúng vậy." Anh gật đầu, như thể rất tán thành với cách nói của cô, ngay giây sau bỗng tăng lực trên đầu ngón tay, cúi đầu áp sát lại gần cô.
"Tôi hiện tại đây hẳn là vẫn còn chưa tỉnh rượu." Anh nói.
Bốn mắt nhìn nhau, Lâm Vị Quang ngây ngốc, theo phản xạ mà ngừng thở.
Chủ động và bị động khác nhau rất lớn, ít nhất là toàn bộ quá trình tối ngày hôm qua tâm cô tĩnh lặng như nước, còn lúc này, đầu óc trống rỗng, mất hồn mất vía.
Còn chưa tỉnh rượu? Ý anh là gì?
Là bây giờ anh muốn hôn cô?
Lâm Vị Quang ngây ngốc, cô nhìn thấy được thân ảnh của mình trong đôi ngươi của người ấy rất rõ, bên trong đôi mắt không có cảm xúc gì quá nồng động, song lại nảy sinh ra chút kỳ diệu phức tạp.
Trước kia cô không thể nhìn thấu được anh, hiện tại càng không.
Gần như là làm theo tiềm thức, Lâm Vị Quang khẽ nhắm hờ mắt, không muốn nhìn nhau một cách thẳng thắn, thậm chí là vứt bỏ luôn cả quyền chủ động.
Nhưng điều này lại khiến Trình Tĩnh Sâm dừng lại, không biết phải làm sao với cô mới tốt.
Anh lặng lẽ nhíu mày, ý thức được cảnh tượng lúc này đây hoang đường đến mức nào, đáy lòng như bị va chạm mãnh liệt bởi thứ gì đấy, rồi vùi sâu vào một góc.
Từ khi còn nhỏ, nền giáo dục và môi trường mà anh tiếp xúc đã hình thành nên giá trị quan tương đương, tất cả đều dạy anh rằng—con người chỉ có hai loại.
Hữu dụng, và vô dụng. Vế trước có thể mang lại lợi ích cho anh hoặc ít hoặc nhiều, cái sau với anh mà nói không hề có giá trị lợi dụng, vứt như giày rách.
Nhưng Lâm Vị Quang, ngay từ lúc đầu đã là một sự tồn tài kỳ diệu, cô nằm giữa lằn ranh này, không có một định nghĩa cụ thể nào, thậm chí còn vượt ngoài tầm khống chế của anh.
Là anh từ chối lý trí, anh lựa chọn.
Trình Tĩnh Sâm không ngu ngốc, mà ngược lại, anh còn tỉnh táo hơn so với bất kỳ người nào khác ở bất kỳ vấn đề gì, cũng chính vì nguyên nhân này mà trong một khoảng thời gian gần đây, anh đã nhận ra sự thay đổi giữa cả hai.
Không đơn thuần ở mỗi Lâm Vị Quang, mà còn là chính anh.
Nguyên nhân bên trong không phải là không thể suy xét, nếu không làm rõ thì cứ thế mà cam chịu và mặc kệ, không một ai biết trước được đến cuối cùng nó sẽ phát triển thành thế nào.
Nỗi lòng của Trình Tĩnh Sâm rườm rà, mà giờ khắc này, thiếu nữ chọc anh ưu phiền lại gần trong gang tấc, gương mặt ấy thả lỏng, hai mắt khép lại, ngẩng mặt lên như thể mặc người đến hái, dáng vẻ không sợ sệt điều gì.
Chỉ mỗi hàng mi mềm mại mảnh dài run rẩy ấy đã bộc lộ ra sự bối rối trong lòng cô.
Không giấu được chuyện thế này, cũng chỉ là con nít mà thôi.
Lâm Vị Quang chỉ cảm nhận được ngón tay bên dưới cằm mình thoáng dùng lực, bên tai vang lên một âm thanh thở dài gần như không thể nghe thấy, hoặc chăng là ảo giác, cô không có cách nào rảnh rỗi để phân biệt nó.
Giây sau, gông cùm xiềng xích biến mất, nhiệt độ âm ấm cũng rời cô mà đi.
".... Bỏ đi." Cô nghe thấy Trình Tĩnh Sâm nói thế.
Giọng anh càng thêm khàn hơn bình thường, không rõ nguyên do, nhưng không có cảm xúc dao động gì, vẫn biếng nhác và bình thản như xưa.
Lâm Vị Quang không rõ bản thân vừa thở phào nhẹ nhõm hay tiếc nuối, lại mở mắt ra, mới phát hiện cả hai đã quay về với khoảng cách an toàn.
Trình Tĩnh Sâm đứng trước mặt cô, biểu cảm thờ ơ, trong ánh mắt chỉ toàn là sự trầm tĩnh.
Lâm Vị Quang đối diện với anh, cạn lời không nói được gì, hiếm có được lúc cô không nói lời bông đùa, cứ mắt đối mắt với anh một hồi, có chút căng thẳng mím chặt môi.
Động tác nhỏ này lọt vào trong mắt Trình Tĩnh Sâm, anh im lặng, tay gõ nhẹ lên mặt bàn, lạnh nhạt nói: "Sau này bớt nói đùa với tôi lại."
Anh xoay người, cầm iPad đi lên lầu, bước đi trầm ổn, "Chuyện tối qua tôi nhớ cả."
Lâm Vị Quang nhìn thân ảnh càng lúc càng xa của anh, một hồi lâu sau vẫn không nhúc nhích, cũng không phát ra tiếng động.
Đến khi tầm nhìn mất đi vai chính, hoàn toàn trống không, cô mới cuộn ngón tay lại, càng lúc càng chặt.