Vượt Rào

Chương 19

|Xin vui lòng|

-Không bình luận phi ngôn ngữ

-Không góp ý cách dùng từ, hãy góp ý khi thấy editor edit sai nghĩa, sai chính tả

-Không công kích tác giả/nhân vật truyện/editor

-Chỉ bình luận nội dung liên quan đến truyện

Biên tập: Min

Lúc Hà Thứ lái xe đến, thấy Lâm Vị Quang mang theo ba lô thì không khỏi nhìn cô thêm một hồi.

Đón nhận ánh mắt của anh ta, dù không nghe thấy câu hỏi nhưng Lâm Vị Quang vẫn biết anh ta đang nhìn gì, có sức mà không có lực vẫy tay: "Chào buổi tối nhé chú Hà."

"Sao lại mang ba lô theo?" Hà Thứ hỏi, "Thật ra không cần mang theo đồ đạc gì cũng được, có gì cần thì có thể đến bên kia mua."

Lâm Vị Quang ngoài cười nhưng trong không cười, trả lời: "Bài tập về nhà của kỳ nghỉ."

Hà Thứ hiểu ra.

Có chút đồng tình nhìn cô, Hà Thứ gật nhẹ đầu: "Dù sao cũng lên 12 rồi, đúng là ngay thời điểm căng thẳng học hành."

Cách nói chuyện của hai người lớn họ quả nhiên y như đúc. Lâm Vị Quang âm thầm thở dài, trong lòng đang cân nhắc đến khi lên máy bay có nên làm bài tập không, chứ đến khi xuất ngoại rồi thì có khi còn chẳng có thời gian chơi.

Trình Tĩnh Sâm lại không tỏ vẻ gì về chuyện này, chỉ bảo cô muốn nói chuyện thì lên xe nói, rồi xách cô vào trong ghế sau.

Vào lúc này thành phố A có hơi kẹt xe, nhưng không đến nỗi nghiêm trọng lắm, khi ba người đến sân bay thì đúng lúc còn nửa tiếng là máy bay cất cánh.

Lâm Vị Quang ngồi trong phòng chờ VIP, chung quanh yên tĩnh hơn bên ngoài rất nhiều, cô quan sát bốn bề, không có gì thú vị.

Trình Tĩnh Sâm gọi người đem rượu lên, vừa dùng iPad xem công văn vừa nhấp vài ngụm rượu.

Nơi công cộng thế này vẫn có thể bị anh biến thành một buổi hội nghị cấp cao.

Lâm Vị Quang nhàn rỗi sinh nông nỗi, thấy anh đang làm việc không tiện quấy rầy, cô lén lút ngồi xuống bên cạnh Hà Thứ, trò chuyện với anh ta.

"Chú Hà, lần này chúng ta đi chừng mấy ngày?"

Hà Thứ đã quen với việc ghi lại hành trình trong đầu, nói: "Muộn nhất thì đến ngày 6 có thể về, tiệc mừng thọ của cụ là ngày 3, sau khi kết thúc thì sẽ không còn chuyện gì cần làm nữa."

"Vậy sao muộn nhất đến ngày 6 mới về?" Lâm Vị Quang buồn bực.

Hà Thứ đưa mắt nhìn Trình Tĩnh Sâm ngồi cách đó không xa, khẽ nói với cô: "Cậu Trình nói cháu bức bối lâu như thế, lại hiếm có được một chuyến đi ra ngoài nên muốn cho cháu thời gian để giải trí."

Lâm Vị Quang nghe vậy, vẫn không có phản ứng gì, chớp chớp mắt.

- -- Lão già hóa ra còn nghĩ đến cô nữa sao?

"Thật hay giả vậy?" Cô tạm đè sự vui vẻ và kinh ngạc dưới đáy lòng, không dám tin, "Chú Hà, chú đừng an ủi cháu, có phải là chú ấy còn có chuyện gì cần làm ở Berlin không?"

Không ngờ mối quan hệ giữa hai người lại căng thẳng đến vậy, Hà Thứ bất đắc dĩ buồn cười giải thích: "Thật, chú lừa cháu làm gì?"

Lúc này Lâm Vị Quang mới chịu tin anh ta nói, đầu ngón tay chạm khẽ vào gương mặt, lẩm bẩm: "Là vì cháu không dám tin đó... Bình thường chú ấy nghiêm túc với cháu như vậy, thậm chí còn tiếc lời khi nói chuyện với cháu cơ mà."

"Cậu Trình quan tâm đến cháu lắm đấy." Hà Thứ lắc đầu, "Mấy năm này cậu ấy luôn sống một mình, đột nhiên bên cạnh xuất hiện thêm cháu nên tạm thời chắc là chưa quen lắm, cháu đừng nghĩ nhiều."

Lâm Vị Quang ồ một tiếng, rủ mi.

Không cò người thân, không có người yêu, bạn bè cũng ít ỏi, Trình Tĩnh Sâm thật sự đúng là...

Cô không biết nên dùng từ gì để miêu tả, cuối cùng chỉ có thể nghĩ ra từ "cô độc".

Không ai dám đến gần một người như vậy, dù có nói nhiều hay làm nhiều thì kết quả cũng chẳng ai có thể hiểu hết được anh.

"Thật ra cháu..." Cô ậm ờ nửa ngày, cuối cùng cũng khẽ nói ra những lời trong lòng, "Cháu tưởng là chú ấy chê cháu phiền, nên chỉ hời hợt với cháu."

"Sao lại thế được." Hà Thứ không nhịn được bật cười, "Cháu là đặc biệt đấy, ít nhất thì chú theo cậu Trình mười mấy năm, chưa từng thấy Cậu đau đầu vì ai đâu."

Lâm Vị Quang ho nhẹ hai tiếng, rất tự hiểu lấy mình: "Cuối cùng thì cái mà cháu có thể làm là quậy phá."

Cô lại hỏi: "Chú theo chú ấy lâu thế sao? Vậy trước kia chú ấy là kiểu người thế nào?"

"Cũng không khác mấy so với hiện tại." Hà Thứ nói, "Cậu Trình rời khỏi nhà họ Trình từ lúc còn rất nhỏ, một mình xuất ngoại du học, chú theo Cậu Trình từ năm cậu ấy 13."

Sớm thế sao? Vậy lúc ấy hẳn vẫn là thằng nhóc nhỉ.

Lâm Vị Quang nghĩ lại gia đình mình trước khi xảy ra chuyện, lúc ấy cô cũng chỉ trạc tuổi này, nhưng đầu óc đều chỉ là làm trời làm giặc ăn chơi nhậu nhẹt, không hề nghĩ đến sự nghiệp của gia đình.

Trình Tĩnh Sâm thời niên thiếu ra sao? Có gia thế hậu thuẫn, đẹp trai xán láng, vậy nên phải rất được hoan nghênh.

Cô không nghĩ ra được, lại vô cùng đáng tiếc, hóa ra đã bỏ lỡ nhiều chuyện về anh đến thế.

Lâm Vị Quang nhìn thoáng qua Trình Tĩnh Sâm, lòng nặng trĩu.

"Mối quan hệ nội bộ gia tộc họ Trình rất phức tạp, chú chỉ là người ngoài nên không tiện nói cho cháu."

Nhắc đến chuyện này, vẻ mặt Hà Thứ không khỏi nghiêm túc hơn, "Lần này đi Berlin, cháu chỉ cần ở bên cạnh cậu Trình là được, quan hệ đôi bên không hòa hợp lắm nên cháu không cần phải làm gì đâu."

Lâm Vị Quang ngoan ngoãn gật đầu, vào lúc này vẫn bằng lòng lắng nghe trưởng bối dạy bảo, "Cháu biết rồi, cảm ơn chú Hà."

Hai người nói chuyện trong chốc lát mà cũng đã hơn mười phút trôi qua, cô đứng lên đi về chỗ ngồi của mình, Trình Tĩnh Sâm vẫn còn duyệt công văn.

Lâm Vị Quang không quấy rầy anh, an tĩnh ngồi bên cạnh đùa nghịch đầu ngón tay.

Nhưng Trình Tĩnh Sâm lại không quen với việc cô im lặng như thế, ngẩng mặt lên nhìn cô, "Hà Thứ đã nói gì với cháu?"

"Nói vài câu, bảo tôi đi theo chú là được." Cô tự trích nội dung trong câu chuyện ra, súc tích, "Mừng thọ chú của chú là ngày 3 đúng không, ngày 7 tôi mới khai giảng, chú quen thuộc Berlin như thế, có thể dẫn tôi đi dạo được không?"

Trước nay chưa từng có ai dám dùng giọng điệu làm càn như vậy để nói với anh, Lâm Vị Quang là người đầu tiên, và chắc chắn cũng sẽ là người cuối cùng dám làm.

Trình Tĩnh Sâm cũng đã quá quen với thói coi trời bằng vung của cô, lười dạy dỗ gì thêm, chỉ lạnh nhạt nói: "Cháu cũng dám nhắc đến."

"Bình minh của hy vọng bắt nguồn từ sự can đảm." Cô cong mi mắt cười, kề sát lại một chút, hiếm khi dùng cách làm nũng để đối phó với anh, "Được không chú ơi, đôi bên cùng thư giãn đi, chú bận rộn công việc mỗi ngày thì cũng mệt mỏi mà."

Trình Tĩnh Sâm không biết làm sao, lại không chịu được sự nũng nịu của cô, đẩy cô sang một bên một chút: "Nói gì đấy, ngồi đàng hoàng, chuyện này tôi sẽ xem xét rồi nói sau."

Lâm Vị Quang liền biết anh đã đồng ý rồi, ý cười càng thêm sâu hơn.

Không bao lâu sau đã đến giờ đăng ký.

Khoang của bọn họ là hạng nhất, bên trong khoang vừa an tĩnh và dễ chịu, không có người khác, vô cùng thoải mái.

Mỗi hành khách sẽ có một căn phòng ngủ nhỏ, Lâm Vị Quang nhìn căn phòng của mình, bố trí không tệ, cái gì cần đều có.

Cô không gọi cơm, chỉ uống nước do tiếp viên hàng không mang đến, trải ga giường ra rồi ngồi lên.

Giường mềm mại như những gì cô nghĩ, nằm một chốc thôi mà hai mí mắt đã đánh nhau.

Lâm Vị Quang mạnh mẽ gầy dựng lại tinh thần, thầm nghĩ phải giải xong một đề thì rồi hẵng ngủ tiếp, thế là khó khăn đứng dậy lấy ba lô mở khóa ra.

Cô định bắt tay vào làm, nhưng suy đi nghĩ lại, lại nảy sinh ra tâm tư khác, liền cầm đề thi và bút đi đến phòng bên cạnh.

Khi cô đến, Trình Tĩnh Sâm vừa mới treo áo khoác sang một bên, một tay mở cúc áo sơ mi, nghe thấy tiếng cô thì nhìn qua.

Trang phục ngày thường của lão già đơn điệu ba màu đen, trắng và xám, cổ áo còn nghiêm túc hơn, đoan chính như gì vậy, lúc này cởi bỏ đi sự đứng đắn, Lâm Vị Quang chỉ đưa mắt nhìn sang đã thấy được xương quai xanh sắc bén và xinh đẹp của anh.

Bình thường là kiểu người lãnh cảm, nên chỉ bỏ bớt đi đã khiến cho người khác không nhịn được mà mơ tưởng viễn vông hết lần này đến lần khác.

Lâm Vị Quang vốn là người dễ bị sắc đẹp lay động, lúc này càng không dám xem, sợ để lộ ra manh mối.

"Chú không ngủ được đâu nhỉ?" Cô huơ đồ trong tay, "Tôi muốn giải đề rồi mới đi ngủ, nhưng sợ ngủ gật giữa đường, nên cần một người giám sát."

Trình Tĩnh Sâm vô cảm quan sát cô một lượt, bàn tay mở cúc áo của anh dừng lại, khẽ hất hàm vào một cái bàn bên cạnh: "Đến đó."

Được đồng ý, khóe môi Lâm Vị Quang khẽ nhếch lên, nhưng cô lại nhanh chóng khống chế lại biểu cảm, ngoan ngoãn ngồi xuống bàn bắt tay vào giải đề.

Thấy nhóc con làm chuyện của mình rồi, Trình Tĩnh Sâm không còn nhìn cô nữa, lấy máy tính và tai nghe Bluetooth ra ngồi xuống đầu giường.

Anh có một cuộc họp video cần mở, không phải là buổi họp gì quan trọng nhưng cũng không nên kéo dài ra sau này.

Lâm Vị Quang chuyên tâm giải đề, thật sự là đến chỉ để làm bài, tốc độ của cô rất nhanh nên không bao lâu sau đã lấp đầy những chỗ trống.

Có vẻ Trình Tĩnh Sâm đang nói chuyện công việc với ai đó, nhưng dường như quan tâm đến cô, vậy nên âm thanh rất khẽ, cũng không gây ảnh hưởng đến cô là bao.

Lâm Vị Quang không để ý quá nhiều, vì là bài tập về nhà nên cô không kiểm tra đáp án mà bắt tay giải những đề bài lớn.

Trước đó giải đề rất thuận lợi, cho đến những đề bài khó nhằn hơn, cô ngồi ngây ra nhìn nó chừng năm phút rồi vẫn không biết mở đầu như thế nào.

Lúc này cơn buồn ngủ dâng lên, lại bị chứng ám ảnh cưỡng chế, cô cần giải xong đề bài này mới được, trong lòng phiền não muốn chết, vẫn chưa nghĩ ra cách giải quyết.

Lâm Vị Quang quyết định từ bỏ tay làm hàm nhai, đi xin sự giúp đỡ của người khác, xoay người nhìn Trình Tĩnh Sâm: "Chú ơi, đề này tôi không biết..."

Vì buồn ngủ nên giọng nói của cô ướm chút giọng mũi, lại thêm phần ấm ức không giải được đề, âm cuối trở nên mềm mại.

Những lời này vừa dứt khỏi miệng, nói là xin giúp đỡ, nhưng lại giống làm nũng hơn.

Trình Tĩnh Sâm nghe thế thì dừng lại, nghiêng đầu nhìn cô.

Lâm Vị Quang thấy anh có mang tai nghe, mới nhớ ra anh còn mở họp, cơn buồn ngủ lập tức tiêu tan hơn phân nửa, sợ đến mức trừng mắt nhìn anh, không biết có nên nói thêm gì nữa không.

Biểu cảm của cô thay đổi liên tục, Trình Tĩnh Sâm thấy rất thú vị, cười khẽ nói với người bên kia một câu "chờ một chút", liền duỗi tay với cô.

"Đưa bài thi đây cho tôi." Anh hỏi, "Đề nào?"

Lâm Vị Quang nào nghĩ đến chuyện anh sẽ gác lại buổi họp để giải đáp thắc mắc của mình, sửng sốt nửa giây, vội bắt lấy thời gian đưa đề thi cho anh.

Trình Tĩnh Sâm chỉ nhìn thoáng qua đã nói ra hướng đi cho cô một cách ngắn gọn, vô cùng dễ hiểu.

Bế tắc được đả thông, Lâm Vị Quang hiểu ra ngay, hứng thú phừng phừng thủ thế OK với anh, xoay người lại giải đề.

Thấy cô đã hiểu, Trình Tĩnh Sâm mới lấy máy tính sang tiếp tục cuộc trò chuyện chưa thành vừa nãy.

Cả quá trình Chu Biện Thanh chứng kiến được hành động mướt mườn mượt của hai người, không khỏi buông bản kế hoạch trong tay xuống, tặc lưỡi trêu chọc: "Trước đó không phải đã bảo chăm sóc con trẻ rất phiền sao, tôi thấy cậu còn ra chiều thích thú nữa là."

Trình Tĩnh Sâm không đáp lại, chỉ đưa tay lên gõ nhẹ vào tai nghe, "Có công nhọc lòng, không bằng tập trung vào việc đấu thầu sắp tới đi."

"Nhưng đời sống tình cảm của cậu thú vị thật." Chu Biện Thanh thản nhiên nói, "Tôi còn chưa rõ cậu à, nếu mà thấy phiền thật, thì cậu sẽ có rất nhiều cách để đối xử với cô ấy, chẳng qua là cậu không muốn mà thôi."

"Ừm." Trình Tĩnh Sâm nhàn nhạt cất lời, không hề phủ nhận, "Rất thú vị, cũng chỉ là nuôi thôi."

Nói đoạn, anh nghiêng đầu nhìn nhân vật trong câu chuyện một chập, Lâm Vị Quang hãy còn đang múa bút thành văn, dường như không nghe thấy những lời này.

"Cậu cứ chiều cô ấy đi." Chu Biện Thanh cười, "Cô bé này không đơn giản đâu, nhìn cũng không giống người tốt, khó trách lại lọt vào mắt cậu."

Trình Tĩnh Sâm bình tĩnh đáp: "Còn nhảm nữa thì câm đi."

Bấy giờ Chu Biện Thanh mới dừng lại, quay về vấn đề chính.

Khi mà Lâm Vị Quang hoàn thành đề thi này thì sau lưng đã không còn tiếng nói chuyện.

Cô không biết Trình Tĩnh Sâm kết thúc cuộc họp vào lúc nào, cầm giấy bút đứng lên, cô ngáp một cái, cẩn thận hỏi anh: "Vừa nãy tôi không làm hỏng chuyện của chú chứ?"

Trình Tĩnh Sâm hươ tay ý bảo không có gì, ánh mắt lướt sang đề thi trong tay cô, "Làm xong rồi?"

"Đương nhiên." Lâm Vị Quang còn sợ anh không tin, đưa đề thi viết đầy chữ ở cả hai mặt ra cho anh xem, "Này, không có chỗ trống nhé, buồn ngủ muốn chết."

Hành động này của cô hơi mang tính trẻ con, Trình Tĩnh Sâm như cười như không nhìn cô, thoáng gật đầu: "Về nghỉ ngơi đi, nhớ phải đặt báo thức cho ngày mai."

Nói rồi, anh liền cụp mắt tiếp tục duyệt các tài liệu trên máy tính.

Lâm Vị Quang ồ, nhưng hai chân như dính lại không chịu động, cứ như không tình nguyện.

Khóe mắt Trình Tĩnh Sâm thấy thân ảnh nọ không hề nhúc nhích, bèn nâng mắt lên.

"Còn có việc gì?" Anh hỏi.

Lâm Vị Quang thầm nghĩ nhận một câu chúc ngủ ngon của lão già này quá khó khăn, cô cũng không thể mặt dày đi yêu cầu, đành nhìn anh rồi cười: "Không có gì cả, chú ngủ ngon."

Trình Tĩnh Sâm có vẻ nhận ra, trên gương mặt vươn chút nghiền ngẫm, phảng phất như hiểu rõ được tâm tư của cô.

Lâm Vị Quang bị anh nhìn mà nóng cả tai, khi đi đến cửa, cô nghe thấy một âm thanh không nhanh không chậm từ sau vang lên: "Ngủ ngon."

Nghe đến đấy, khóe môi Lâm Vị Quang nháy mắt cong lên, ỷ vào việc mình đưa lưng lại với anh, không thèm quản lý biểu cảm nữa, nét vui mừng tràn khắp mặt.

Cuối cùng cũng hoàn thành ý nguyện trước khi đi ngủ, cô mỹ mãn quay lại phòng của mình, mang bịt mắt lên tắt đèn đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Vị Quang bị chiếc radio trong phòng đánh thức.

Cô mơ màng lấy chăn che đầu lại, trở mình muốn ngủ nướng tiếp, kết quả đồng hồ báo thức réo trước giờ, thế là lại bị kêu dậy.

Lúc này thật sự không ngủ được nữa, Lâm Vị Quang đầu bù tóc rối rời giường, chui vào phòng vệ sinh rửa mặt, bấy giờ mới xua đi một chút cơn buồn ngủ.

Đã nhiều năm rồi cô không gặp tình trạng say máy bay, Berlin lúc này còn rạng sáng, cô nhìn tầng mây đen sì bên ngoài, vẫn thấy rất buồn ngủ.

Lâm Vị Quang sửa sang lại bản thân xong thì đi ra khỏi phòng mình, muốn nhìn xem Trình Tĩnh Sâm và Hà Thứ đang ở đâu.

Hai vị này dù sao cũng bay tới bay lui hàng năm nên sẽ không bị lệch múi giờ như cô, quả nhiên trong dự đoán, hai người xuất hiện ở hành lang cạnh cửa sổ.

Hà Thứ đang nói chuyện với tiếp viên hàng không, trên tay cầm thứ đồ gì đó, Lâm Vị Quang đoán là menu, dù sao thì lúc này ở nước ngoài cũng là bữa sáng.

Cô ngồi xuống đối diện với Trình Tĩnh Sâm, phát hiện người này đang đọc một cuốn sách nước ngoài, chắc là lấy trên kệ sách ở khu nghỉ ngơi.

Lâm Vị Quang nhìn thoáng qua mặt bìa sách, có vẻ là thuần tiếng Anh.

Cô rảnh rỗi bèn thò đầu lại hỏi: "Đây là cái gì?"

"Những bài thơ nước ngoài chọn lọc." Trình Tĩnh Sâm tùy ý lật một tờ.

"Không thể tin được là chú lại đọc cái này đó." Lâm Vị Quang sờ cằm, ánh mắt dời xuống những tờ giấy trắng mực đen này, cô mơ màng.

"Cái này." Cô dùng ngón tay chỉ nhẹ vào trang giấy, ánh mắt lấp lánh nhìn anh, "Dịch là gì thế?"

Trình Tĩnh Sâm quét mắt nhìn dòng thơ mà cô hỏi, thấy rõ nội dung, anh hơi chau mày: "Tự lên mạng mà tra."

"Điện thoại tối hôm qua quên sạc pin, vẫn còn ở phòng đấy." Lâm Vị Quang trợn trắng mắt nói dối, trông đến là ngây thơ vô tội, "Giúp nhau đi mà, tôi đọc không hiểu."

Đứa trẻ rành nhất là chơi trò làm nũng, Trình Tĩnh Sâm lại luôn bất lực trước cô, chỉ đành đè trang sách lại, khẽ khàng nói một câu tiếng Anh.

Vì từ nhỏ sống ở nước ngoài nên khẩu âm của anh rất hay, Lâm Vị Quang nhìn những hàng chữ đó, trong đầu lóe lên những dòng suy nghĩ dụ dàng.

Trầm ngâm một hồi, đầu ngón tay Trình Tĩnh Sâm dời đi, thuật lại nội dung câu thơ ấy thành tiếng Trung.

"Nếu người là vị thần tôi lặng lẽ tôn thờ

Thì tôi đã dành trọn niềm tin vào người

Cũng đã xây bàn thờ từ tận trong tim..."

Giọng nói của anh trầm thấp, gương mặt thản nhiên, ngữ điệu biếng nhác nhưng mềm mại, tựa như lời thì thầm bên tình nhân.

Lâm Vị Quang ngẩng mặt lên nhìn anh.

- --- "Nếu tôi yêu người, thì người sẽ thế nào?"

Khoảnh khắc anh cất lời, đáy lòng cô cũng thầm nhẩm theo.

Quả nhiên, bản thân hiểu được và nghe từ trong miệng anh nói ra, là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Lâm Vị Quang sờ cằm, vờ như đã hiểu ra, cảm khái, "Lãng mạn thật đó, đây là thơ tình sao?"

Trình Tĩnh Sâm không trả lời, mà đẩy cuốn sách đến trước mặt cô.

Cô sửng sốt, "Gì thế?"

"Không phải cháu tò mò à?" Anh nói, "Tự xem."

Đầu óc của Lâm Vị Quang chưa kịp hoạt động, thành thật lật vài tờ qua xem, phát hiện đây chỉ là một cuốn sách thơ tuyển chọn, thể loại nào cũng có.

.... Khoan.

Cô bỗng ngẩng đầu lên, xấu hổ đóng sách lại, đẩy về cho anh: "Tôi đọc cũng có hiểu đâu."

Trình Tĩnh Sâm lặng im nhìn cô chăm chú, ánh mắt trầm tĩnh, không bộc lộ một chút cảm xúc nào.

Một hồi lâu sau, lòng bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve trang bìa cuốn sách, cười nhạt: "Thế à."

Anh không tỏ ý, thái độ cũng bâng quơ, Lâm Vị Quang cảm giác bản thân đã bị bại lộ.

Nhưng không sao cả, chỉ cần cô đủ kiên cường thì người ngại không phải là cô.

Nghĩ thế, Lâm Vị Quang định giả ngu giả ngơ, tiếp viên hàng không cũng đẩy xe đồ ăn lên, bữa sáng của họ đến rồi.

Đây cũng xem như là cứu viện bên ngoài, cô mau chóng bị dời lực chú ý, vô cùng tò mò về ẩm thực ở đây như thế nào.

Đồ ăn mang lên là món Tây, trang trí bắt mắt gây thèm thuồng, trừ đồ uống là sữa bò nóng ra thì không còn chỗ nào để bắt bẻ.

Nhưng thức ăn vừa đặt lên bàn, cô mới phát hiện ra chỉ có một phần cho mình, trước mặt Trình Tĩnh Sâm trống không.

"Chú Hà thì sao?" Lâm Vị Quang chậm rãi uống sữa bò, "Sao chỉ có mỗi mình tôi ăn thế?"

Trình Tĩnh Sâm vắt chéo đôi chân dài, thân hình hơi ngã ra sau, sắc mặt không một gợn sóng nhìn những tầng mây đen bên ngoài cửa sổ, quả là một tư thế biếng nhác.

Nghe vậy, anh mới dời mắt khỏi cửa sổ, "Tôi và anh ta không có thói quen ăn sáng."

Lâm Vị Quang ồ một tiếng, duỗi đầu lưỡi ra liếm vết sữa trên khóe miệng, như suy tư gì đấy.

Động tác nhỏ này đúng lúc được Trình Tĩnh Sâm thu vào trong mắt.

Sau một hồi im lặng, anh không nhìn cô nữa.

Nhưng mà giây sau đó, bên tai liền truyền đến âm thanh của cô bé cố gắng đè nén cho thật nhỏ: "Đều cao tuổi cả rồi, không sợ ảnh hưởng đến dạ dày sao."

Trình Tĩnh Sâm: "?"

Anh cho rằng bản thân cứ nghe mấy câu nói không lọt tai này của cô thì cao huyết áp mới là chuyện đáng để lo ngại nhất.

Lâm Vị Quang hồn nhiên không hề biết suy nghĩ vô thức của mình lại bị đương sự nghe thấy, vẫn còn đang chuyên tâm giải quyết bữa sáng của mình, lấp đầy bụng mới là chuyện quan trọng hàng đầu.

Cô ăn khá nhanh, chưa gì đã xong bữa, chỉ còn thừa lại ba cái dĩa không.

Mỹ mãn uống cho hết hai hớp sữa bò cuối cùng, đây chính là cái gọi là ấm no sinh da^ʍ dục, Lâm Vị Quang cảm thấy cơn buồn ngủ vừa mới cố gắng áp xuống lại mau chóng dâng lên, buồn ngủ ngáp dài mấy cái.

Dù sao cũng phải mất thêm một lúc nữa máy bay mới đáp cánh, thế là cô chuẩn bị để về phòng nằm ngủ thêm.

Vừa định đứng lên, Trình Tĩnh Sâm ngồi ở đối diện lại lia ánh mắt quan sát lên người cô, rồi thờ ơ nhắc nhở: "Lau khóe miệng cháu đi."

Lâm Vị Quang trực tiếp thò người đến gần, đúng tình hợp lý nói: "Tôi không thấy được, chú lau giúp tôi đi."

Không hề có thái độ của người đang xin sự giúp đỡ.

Trình Tĩnh Sâm lười tiếp lời cô, cầm khăn giấy được tặng kèm với suất ăn lên, duỗi tay lau đi những vụn bánh mì trên khóe miệng cô.

Cả quá trình Lâm Vị Quang cứ mãi nhìn anh, bình tĩnh và tự nhiên, cô đã không còn là đứa oắt con dễ đỏ mặt dễ xấu hổ nữa rồi, bây giờ cũng đã thản nhiên đối mắt với tình cảm của bản thân.

Từ góc nhìn của cô, có thể thấy được hàng mi cong lung lay của người đàn ông ấy, trong đôi mắt quá đỗi xinh đẹp và đào hoa này, chỉ có mỗi hình ảnh của cô.

Lâm Vị Quang bỗng thấy tiếc về tình hình hiện tại quá đi mất.

- -- Khoảng cách thế này không đủ gần, không hôn thật là phí quá.

Nhưng cô lại sợ nếu như mà hôn thật, thì mình sẽ bị người này quẳng ra ngoài không trung mất.

Càng nghĩ càng thấy tiếc nuối.

Lâm Vị Quang hãy còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, Trình Tĩnh Sâm đã nhíu mày gọi cô: "Ngẩn người làm gì đấy?"

Cô chớp chớp mắt, kéo xa khoảng cách, thản nhiên nói: "Không, tôi chỉ đang suy nghĩ, nếu như cái vết dính này mà dính ở ngay chỗ khác thì tốt rồi."

Cái Lâm Vị Quang không thiếu nhất là mấy lời dí dỏm, vốn muốn nhìn thấy dáng vẻ khó ứng phó của Trình Tĩnh Sâm, nào biết được đối phương lại bật cười một tiếng khẽ khàng.

Đoạn, anh cất lời, ngữ điệu bình tĩnh và ôn hòa: "Vậy thì tôi sẽ quăng cái khăn giấy lên mặt cháu."

Lâm Vị Quang: "..."

Thôi được rồi.