Biên tập: Min
"Lâm Vị Quang là tôi đưa về, còn chưa đến phiên người ngoài nói ra nói vào."
Những lời này của Trình Tĩnh Sâm dừng bên tai, đáy mắt Lâm Vị Quang sáng lên.
Cô đã quen với việc tự giải nghĩa lời nói, những chữ khác không lọt vào tai cô, trong đầu tự động xóa chữ một chập, cả câu chỉ còn vỏn vẹn trong hai chữ "là tôi".
Cô không ngờ sẽ có ngày Trình Tĩnh Sâm lên tiếng che chở cho mình, dẫu gì anh nuôi cô cứ như nuôi chó nuôi mèo, thỉnh thoảng nhớ đến mới cho chút phúc lợi, còn lại gần như là bỏ bê, nên thật lòng là cô không có cách nào ôm hy vọng dư thừa.
Bây giờ nhìn thì thấy lão này cũng không đến mức bỏ bê, vẫn còn có chút lòng tốt.
Lâm Vị Quang nghĩ, nhìn Hà Thứ tiễn người đi, không hé răng.
Thấy chuyện đã giải quyết xong, Chu Biện Thanh thờ ơ hồi lâu cũng đứng dậy khỏi sô pha, nói: "Được rồi, tôi cũng nên đi thôi, còn phải đón em gái tôi nữa."
Nói rồi, anh ta như cười như không nhìn Lâm Vị Quang, nhưng câu nói ra tiếp theo lại dành cho Trình Tĩnh Sâm: "Nhóc con rất thú vị, lão Trình, cậu nhặt được cục cưng đấy, còn được khảo nghiệm thú vui nuôi dưỡng nữa."
Đáng tiếc, cô không thích như vậy, so với một lão trai thì cô thấy mình mê mấy cậu trai trẻ hơn.
Nghĩ thì nghĩ, song mặt Lâm Vị Quang cũng không hề thay đổi gì, yên lặng ngồi một chỗ, nghiễm nhiên biến thành một cô học sinh ngoan ngoãn, nhã nhặn và lịch sự.
Cứ như nghe không hiểu cái lớp ý nghĩa sâu xa khác trong đoạn đối thoại của mấy người lớn này ấy.
Trình Tĩnh Sâm ngồi sau bàn là việc đang lướt iPad, nghe Chu Biện Thanh đùa thì chỉ nhấc nửa con mắt lên nhìn anh ta, "Cậu thiếu kí©ɧ ŧɧí©ɧ?"
Nghe thế, Chu Biện Thanh ra vẻ suýt xoa ê chề, "Thôi, không đùa cậu nữa, tôi bận, đi đây."
Nói xong, anh ta xua tay rồi đi ra ngoài.
Lúc này không còn ai khác, Lâm Vị Quang mới nghiêng đầu nhìn Trình Tĩnh Sâm, đang định hỏi anh tiếp theo sẽ làm gì, chỉ thấy anh vẫn đang nhìn iPad, đầu ngón tay lâu lâu lướt trên màn hình, không biết đang xem gì nữa.
Cô nghĩ rằng anh còn đang làm việc, thế là tự giác không quấy rầy.
Vì chán chê quá nên Lâm Vị Quang chuyển sang nhìn anh chòng chọc, ánh mắt rất ư là trong trẻo, không nói lời nào nhưng cảm giác tồn tại thì lớn cực.
Ánh mắt cô bé không hề có hàm ý gì khác, nhưng cũng chính vì thế mà khi nhìn ai càng khiến người ta thêm phân tâm.
Trình Tĩnh Sâm hơi chau mày, đột nhiên nhận ra mang cô đến đây không phải là quyết định chính xác.
Đốt ngón tay anh khõ nhẹ lên mặt bàn, nhàn nhạt nhắc nhở: "Mắt cháu như sinh ra là để dính lên người tôi vậy."
Lâm Vị Quang cứ như chỉ chờ có thế, đuôi mày đuôi mắt sáng lấp lánh quyến rũ, lập tức đáp lời: "Chú đẹp mà."
Đối với cái tật xấu này của Lâm Vị Quang, Trình Tĩnh Sâm thấy nhiều cũng lười trách, lựa chọn che chắn cho cái nết nói bậy của cô, không đáp lại.
Tài liệu đã chỉnh sửa đâu ra đấy, anh nâng mắt lên nói với cô: "Đến đây."
Lâm Vị Quang nhướng mày, không nhiều lời kéo ghế dựa đến ngồi bên cạnh bàn chống cằm, tò mò hỏi: "Sao thế?"
Trình Tĩnh Sâm đẩy máy tính qua trước mặt cô, "Chọn một cái."
Cô cúi đầu nhìn, trên màn hình là điều kiện và hoàn cảnh của các trường cấp ba, hơn nữa còn rất đầy đủ.
Đây là đang chọn trường cho cô đấy sao?
Lâm Vị Quang sờ cằm, đầu ngón tay lướt hai cái trên màn hình, trong lựa chọn có trường công lập và tư lập, chỉ tương đồng một điểm duy nhất là đầu vào rất cao.
Nhìn một lượt, đều là trường tốt, nhưng để mà nói về xuất sắc thì phải là trường Tư lập Ứng Hoài.
Ứng Hoài là trường Tư lập số một số hai trong nước, để vào được đây thì không giỏi cũng phải giàu, nổi tiếng là "xưởng chế tạo nhân tài".
Lâm Vị Quang thấy thẳng ra thì Ứng Hoài có điều kiện trên trời thật, nên cô bèn uyển chuyển khách sáo trước.
"Mấy trường này đều tốt hết á." Cô giãn cơ mặt ra mà cười, chớp chớp mắt, "Tôi nghe chú."
Mặt Trình Tĩnh Sâm vô cảm nhìn lại cô: "Nói chuyện đàng hoàng."
Lâm Vị Quang ồ: "Tôi muốn đến Ứng Hoài."
"Được. Ứng Hoài sẽ khai giảng vào ngày 18, cháu còn một tháng để theo đuổi tiến độ."
Cô nghe thế thì bĩu môi: "Năng lực học tập của tôi mạnh lắm đấy, vừa nghe đã biết chú không hề nói chuyện gì với gia sư của tôi, ngay cả tình hình của tôi còn không nắm rõ được."
Trình Tĩnh Sâm nghe ra được sự oán giận trong giọng nói của cô, không khỏi buồn cười: "Tôi bồi dưỡng cháu, chứ không nuôi dưỡng cháu."
Dù biết anh nói đúng, nhưng Lâm Vị Quang vẫn muốn mắng anh là gã khốn.
"Cũng đúng, như chú đây bận bịu như rồng giữa bầy người, không chừng mấy ngày sau lại mất tích thêm cả tháng nữa đấy." Cô nói, "Chú à, kiếm tiền nuôi gia đình không dễ dàng gì, chú vất vả thật đó."
Câu này nghe chua không chịu được, vô cùng trẻ con, Trình Tĩnh Sâm nghe xong mà khẽ nheo mày, như cười như không nhìn cô.
Lâm Vị Quang khó chịu nhịn cả nửa tháng, bấy giờ mới được xả một chút, dẫu sao một mình cô sống ở thành phố A xa lạ, chỗ dựa duy nhất thì hành tung thần bí, cô khó mà tránh khỏi thiếu hụt cảm giác an toàn.
Nhưng cô cũng biết, Trình Tĩnh Sâm không có nghĩa vụ nói cho cô biết lịch trình của anh, anh chỉ cần kết thúc trách nhiệm, chứ không cần chăm sóc cho tâm tình cô.
Lâm Vị Quang vừa tức vừa nghẹn, ấm ức vì bị bỏ bê quá mạnh mẽ, dù cô biết bản thân đang tự gây sự vô cớ, song vẫn phạm phải sai lầm này.
.... Thôi, chuyện này thì có gì đâu, người nguyện lo cho tính nết của cô đã không còn từ lâu rồi.
Nghĩ thế, cô cụp mắt xuống buồn rầu muốn nói lời xin lỗi, lại nghe thấy giọng nói bình thản của người kia: "Trước đó tôi có bay ra nước ngoài làm việc, hôm nay vừa về, trước tháng mười sẽ không đi nữa."
Nghe thế, Lâm Vị Quang ngây đơ ra, như mờ mịt lắm vậy.
"Không phải cháu muốn biết cái này à." Trình Tĩnh Sâm quét mắt nhìn sang, "Cất lại cái vẻ mặt này đi, không biết còn tưởng tôi bắt nạt cháu đấy."
Ngữ điệu của anh rất bình tĩnh, khó thấy được sự hờ hững hay chiếu lệ, vô cùng ôn hòa.
Lâm Vị Quang gần như đã cho rằng đấy là sự dịu dàng vốn có của anh.
Cô khựng lại, lúc này chỉ còn lại sự cảm động muốn rơi nước mắt: "Chỉ cần đừng để tôi lẻ loi hiu quạnh một mình, thì chuyện gì cũng dễ nói hết."
"Cháu ở đây chán thế sao?"
"Đúng vậy, không chạy cũng chẳng nhảy được, trừ học ra thì không còn chuyện gì để làm sất."
Nói xong cứ như sợ anh không tin, Lâm Vị Quang đặt tay lên cạnh bàn, cúi người đến sát hơn: "Chú nhìn đi, quầng thâm mắt của tôi sắp sửa lớn bằng cái mắt hai mí rồi này, trời đất chứng giám nhé!"
Tính cô khá tự tại, không hề nhận ra tư thế này có gì bất ổn, chẳng qua chỉ là cả hai gần hơn một tí, huống hồ chi Trình Tĩnh Sâm cũng đang xem tài liệu, chắc lười bận tâm đến cô cơ.
Mà đúng thật là Trình Tĩnh Sâm ban đầu cũng không định để ý đến cô.
Nhưng cô bé trước mắt dường như rất ham thích sự nhộn nhịp, ngoài miệng cứ "chú ơi chú à", thật chất chẳng bao giờ xem anh như một bậc cha chú.
Đối phó với con nhóc con không biết lớn nhỏ này, đương nhiên cũng cần phải có cách thức đặc biệt.
Trình Tĩnh Sâm nâng mắt lên, đầu vẫn khẽ cúi xuống, ánh mắt dừng trên gương mặt của cô.
Như một hành động vô tình, nháy mắt kéo gần lại thêm khoảng các vốn không xa giữa cả hai, hô hấp của họ quyện vào nhau, bầu không khí bất chợt có chút kỳ diệu hơn.
Lâm Vị Quang sửng sốt, theo bản năng rụt cổ lại.
Giay sau, ngay sau cổ có một lực không mạnh không nhẹ, vừa vặn chặn đi đường lùi của cô.
"Trốn cái gì." Anh nói, "Không phải muốn cho tôi xem cháu đã nỗ lực bao nhiêu ư?"
Câu này nghe thì thất bình thường, nhưng đặt vào trong tình huống hiện tại thì nghe xong chẳng thấy bình thường chút nào, nhưng ngặt nỗi sắc mặt của đương sự lại rất thong dong, không có chút ngả ngớn nào, cứ như chỉ đơn thuần là trả lời cô vậy.
Làm cho Lâm Vị Quang came giác tâm tư của mình không thuần khiết chút nào.
Sợi dây kiêu ngạo vừa nãy bị dập tắt nửa chừng, cô nhấp nháy mi, mặt là lạ nóng lên.
— Đáng sợ quá đi mất.
Chỉ vừa mới vài phút trước cô còn mắng Trình Tĩnh Sâm là lão khốn, còn bây giờ, cô thế mà lại đi đỏ mặt với lão khốn này.
Kỳ lạ quá đi mất.
Não Lâm Vị Quang ngốc luôn, suy nghĩ rối như tơ vò, Trình Tĩnh Sâm bấy giờ đã buông cô ra, để cho khoảng cách của cả hai quay về phạm trù an toàn ban đầu.
Anh không quan tâm cô có phản ứng gì, tiện nói: "Tháng mười tôi sẽ xuất ngoại, cháu đi theo."
Cô không nghĩ đề tài lại đột nhiên thay đổi, buồn bực nói: "Đi làm gì?"
"Tiệc gia đình, mừng thọ trưởng bối." Anh nói, "Dẫn cháu đi gặp ông ta."
"Gặp trưởng bối?" Cô kinh hãi, không thèm nghĩ đã nói, "Không phải chứ, chú thật sự tính chơi trò nuôi dưỡng đấy à?!"
"...."
Trình Tĩnh Sâm nhắm mắt lại ra chiều nhịn để không đúm cô.
Cũng không biết người này có phải được dạy dỗ rất tốt mới không đuổi cô cút đi hay chăng, Lâm Vị Quang xấu hổ gãi đầu, mở miệng có ý muốn vãn hồi: "Ý, ý của tôi là bồi dưỡng ấy."
Sắc mặt Trình Tĩnh Sâm bình tĩnh nghe cô nói xong, thoáng gật đầu.
"Vừa nãy cháu nói, ở đây không chạy cũng không được nhảy." Anh bỗng nói.
"Nếu cháu nhàm chán đến thế." Anh khẽ hất hàm dưới ý bảo bên ngoài cửa sổ, "Đường từ đây về nhà, tôi có thể gọi người dùng máy bay trực thăng chở cháu ra ngoài, cháu cứ chơi từ từ."
Lâm Vị Quang: "?"
Sống như một con người đi có được không, cô vẫn là con nít đấy!
Lâm Vị Quang liên tục xua tay, thật sự rất sợ Trình Tĩnh Sâm nói được làm được, dù sao cáo già chắc hẳn sẽ có nhiều chiêu trị cô, cô không đáng lấy thân mình làm vật thí nghiệm.
"Ngài không cần để mắt đến con đâu." Giọng nói của cô đến là chân thành và tha thiết, "Con không được, thật sự không được đâu."
Trình Tĩnh Sâm vô cảm nhìn cô, giọng nói không nghe ra vui buồn: "Có năng lực ba hoa, thì về nhà chờ đến ngày tham gia tiệc gia đình đi."
Lâm Vị Quang biết anh đã không còn so đo với cô nữa, liền cười ngâm nga gật đầu, "Được chứ, dù sao chú dẫn tôi đến đó cốt là để chơi đùa với bọn họ mà, tôi đương nhiên sẽ phối hợp rồi."
"Cũng thông minh đấy."
"Tôi còn không nhìn ra được chú rất mất kiên nhẫn với bọn họ sao." Cô nhún vai, "Để ngồi được đến vị trí này của chú, những lão già đời đó không động được đến gốc rễ của chú, nhưng vẫn có thể kiếm vài cái phiền phức ngầm."
Nghe cô nói, Trình Tĩnh Sâm khẽ nhếch đuôi mày, đáy mắt hiện lên sự hứng thú, "Còn phân tích ra được gì nữa?"
"Tiệc tháng mười chính là Hồng Môn Yến, hôm nay chú bắt được tay chân ông chú của chú đủ để làm ông ta phải khó coi, nhân tiện cũng lấy tôi, đứa con mồ côi nhà họ Lâm ra, là cú bật lửa đầu tiên."
Lâm Vị Quang không giấu, cũng không định giả ngu trước mặt anh, chống cằm nói, "Những vị trưởng bối đa mưu túc trí nhà chú, phỏng chừng mấy năm này đã bị chú làm cho mất hết quyền lực mới chó cùng rứt giậu để lộ ra dấu vết như thế. Còn về phần tôi, tôi chỉ là một phần xáo trộn, chuyến đi này của chú, cốt là muốn dẹp giặc trong, để cho chú yên thân."
Nói hết rồi, Trình Tĩnh Sâm báy giờ mới đáp lại, cười khẽ: "Không tệ."
"Tôi còn tưởng năm năm này của cháu xem như bỏ, hóa ra cũng có chút bản lĩnh." Anh gật đầu, "Cháu nói đúng."
Lâm Vị Quang thấy tên đàn ông này cứ mở mồm là toàn nói lời dư thừa.
Đáng tiếc cô cũng không rảnh để mà thầm mắng anh, chỉ cong môi chiếu lệ, cô lại đưa ra một câu hỏi mà mình bận tâm: "Trước kia tôi nghe nói nhà họ Trình của chú—không phải, là những người trưởng bối của chú có thủ đoạn rất thâm hiểm, thật hay giả thế?"
"Nếu ý cháu là những cái tai nạn mà con người có thể làm ra, thì đó là thật."
Cô nghe thế thì sợ không thôi, liên tục xua tay: "Vậy chẳng phải là có vô vàn cái chết đang chờ chực tôi ư, tôi không đi đâu!"
"Được thôi," Trình Tĩnh Sâm nói, "Vừa hay Lâm Thành Bân vẫn luôn tìm không ra cơ hội động vào cháu, hy vọng đến lúc tôi và Hà Thứ về nước, cháu còn mạng mà gặp lại tôi."
Lâm Vị Quang: "...."
Cô miễn cưỡng thỏa hiệp, tiếp nhận hiện thực.
–
Cách tháng mười còn lâu, chuyện quan trọng ngay trước mắt chính là khai giảng lớp 12 sắp đến đây.
Lâm Vị Quang không nhàn rỗi mà nghĩ quá nhiều chuyện, nếu đã xác định sẽ đi Ứng Hoài thì cô phải mau chóng điều chỉnh tốt lại trạng thái, phòng đến khi đó không theo kịp tiến độ học tập.
Cô không cho bản thân thời gian để thả lỏng.
Trình Tĩnh Sâm mời gia sư về phụ đạo tất cả các môm cho cô, từ thứ hai đến thứ sáu không hề cho cô lấy cô hội để thở, chỉ hai ngày cuối tuần mới được ngủ bù, đến thứ hai là lại bận.
Rất mệt, nhưng cô không còn lựa chọn khác. Trình Tĩnh Sâm nói đúng, năm năm này cô sống gần như bỏ đi, vậy nên mỗi một bước sau này đều là lót đường cho tương lai của bản thân.
Thời gian sau đó, Lâm Vị Quang đặt trọng tâm vào việc học, còn Trình Tĩnh Sâm vẫn bận như trước, chỉ là chuyển phạm vi bận từ nước ngoài về lại thành phố A.
Thật đáng mừng.
Lâm Vị Quang không biết bên cạnh người đàn ông này có phụ nữ hay không, nhưng bình thường trừ công việc thì còn bận cái gì nữa, tóm lại rất là bận.
Một tháng trôi nhanh như chớp.
Giữa tháng tám lặng yên đến, trời đầu thu mát mẻ, Tư lập Ứng Hoài cũng chào mừng ngày đầu tiên khai giảng.
Đêm trước khi có tin tức, Trình Tĩnh Sâm hiếm có được một ngày về sớm, ăn tối cùng Lâm Vị Quang.
Lâm Vị Quang không có tiền đồ mà thấy được chiều đâm lo sợ, mà trong lúc cô còn nghĩ ngợi thì thấy người đàn ông này đẩy một chiếc hộp được đóng gói rất đẹp đẽ đến, càng không khỏi sáng mắt lên.
Cô đùa nghịch hộp quà, nhìn Trình Tĩnh Sâm: "Cho tôi?"
Trình Tĩnh Sâm khẽ gật: "Quà khai giảng."
Lâm Vị Quang hớn hở, chân thành cảm ơn, rồi ngay lập tức mở lớp gói ra.
Tuy nói người nào kia đã 30 rồi, song từ trong xương cốt cũng không phải là trưởng bối truyền thống gì, tặng quà chắc hẳn sẽ khá là hợp thời.
Cô chờ mong đến thế, lòng rộn ràng mở hộp, đoạn, nhìn thấy—-
Lâm Vị Quang: "?"
Đúng là, rất hợp thời.