Thập Niên 70: Em Gái Là Một Đại Mỹ Nhân

Chương 35: Giới thiệu đối tượng

Cho nên khi nhận được cuộc gọi từ phòng truyền tin, anh ấy đang ở ngay trong đơn vị.

Lúc Trần Vũ Văn rời khỏi văn phòng, sau lưng có một cái đuôi bám theo.

Trần Vũ Văn vừa chạy vừa quay đầu: "Làm gì đấy thằng nhóc kia? Là điện thoại từ nhà tôi mà!"

Thấy mình bị phát hiện, Thiệu Tranh sải đôi chân dài về phía trước, dứt khoát sóng vai với bạn tốt, khuôn mặt đẹp trai nở nụ cười xấu xa:

"Quan hệ giữa chúng ta thế nào, cha mẹ cậu không phải là cha mẹ tôi sao? Tôi đoán chắc chắn là hỏi chuyện của sư trưởng Trần, nói không chừng cha mẹ lại đang mong tôi nghe máy đấy? Tôi chủ động đi, tiết kiệm tiền điện thoại cho cha mẹ tôi còn gì."

Dù biết anh em lo lắng mình nghe phải tin gì xấu mới cố ý nói như vậy, nhưng nghe anh mở miệng nói "cha mẹ tôi", Trần Vũ Văn vẫn ghê răng không chịu được, tức giận nói: "Biết đâu là giới thiệu đối tượng cho tôi thì sao? Mẹ tôi thúc giục nhiều lắm đó."

Nghe vậy, Thiệu Tranh đánh giá bạn tốt từ trên xuống dưới, sau đó hơi ghét bỏ nói: "Lấy đâu ra, dáng dấp cậu không đẹp bằng tôi, tính cách không tốt bằng tôi, miệng cũng không ngọt bằng tôi, mẹ tôi có giới thiệu, cũng là giới thiệu cho tôi trước."

Trần Vũ Văn: "... Tôi x*% cậu*xx (những từ ngữ thô tục đã bị chặn)."

Không có chuyện giới thiệu đối tượng.

Đây chỉ là một chủ đề vớ vẩn nhằm dè bỉu lẫn nhau mà thôi.

Hai người đấu võ mồm đến phòng truyền tin, nhìn thấy một hàng dài trước mặt, cả hai không nói một lời, ăn ý xoay người đến phòng đoàn trưởng.

"Sao hai cậu lại tới đây?" Đoàn trưởng Chu Thành lớn hơn hai người vài tuổi, ngày thường ở chung khá hòa hợp, còn ngồi xổm ôm ấm trà khoác lác với bọn họ.

Nhìn thấy hai người tới, trên mặt Chu Thành lập tức nở nụ cười, sau đó nói:

"Tối nay đến nhà tôi ăn cơm đi, hôm nay dưới quê chị dâu hai cậu gửi lên ít thịt khô, đang hấp ở trong nồi rồi, mùi vị... Thơm ngon khỏi bàn!"

Thiệu Tranh lập tức vạch trần: "Em thấy anh đang bắt em và lão Trần lấy cớ thì có, muốn uống rượu chứ gì? Chị dâu quản anh cũng chỉ vì muốn tốt cho anh thôi mà."

Chu Thành cái gì cũng tốt, chỉ là thích sĩ diện ở một số mặt, rõ ràng là một người bị vợ quản nghiêm, nhưng lại sống chết không thừa nhận, ví dụ như giờ phút này.

Anh ta lập tức trừng mắt, sống lưng thẳng tắp, cứng cổ gào lên: "Ăn nói xà lơ cái gì vậy? Chị dâu cậu mà quản được tôi à? Tôi thân là chủ gia đình, trong nhà làm sao có thể xảy ra chuyện gì ngoài tầm kiểm soát của tôi?!"