Tào Thu Hoa không biết tâm tư đau khổ của cô gái nhỏ, như sực nhớ ra điều gì cười nói: "Đúng rồi, đừng lo về cha mẹ con, chiều nay mẹ và cha Tông sẽ đến ủy ban thôn gọi điện thoại cho anh cả con, nó cũng ở trong quân ngũ, quen biết nhiều người, biết đâu có thể nghe ngóng tình hình của cha mẹ con..."
Nghe vậy, động tác trên tay Trần Lộng Mặc dừng lại, cô ngẩng đầu ngạc nhiên hỏi: "Thật ạ? Vậy… Con có thể đi cùng không?"
Nói không chừng... nói không chừng người anh trai duy nhất chưa từng gặp mặt, cùng cha khác mẹ, có quan hệ máu mủ với cô sẽ biết cha mẹ ở đâu?
Sau khi tận mắt chứng kiến thái độ ác liệt của mọi người đối với những người thuộc phần tử "lao động cải tạo", dù chỉ là một khả năng nhỏ, cô vẫn muốn nhanh chóng biết được tình hình của cha mẹ.
Từ hôm qua đến giờ, cô gái nhỏ luôn rất bình tĩnh, còn ngoan ngoãn hiểu chuyện hơn nhiều so với những cô gái mười lăm tuổi bình thường.
Đây là lần đầu tiên Tào Thu Hoa thấy cô kích động như vậy, cho nên không đành lòng từ chối: "Muốn đi thì cứ đi, thuận tiện dẫn con đi gặp lão bí thư một chuyến, mặc dù đều là người trong nhà, nhưng theo vai vế thì con nên gọi ông ấy là ông tư."
"Có cần tặng quà không ạ?"
"Để làm gì? Con vẫn là trẻ con mà."
"Con cũng đâu còn nhỏ, hơn mười ngày nữa là bước sang tuổi mười sáu rồi."
"Đó là tuổi mụ, một đứa con gái chưa lập gia đình như con cần gì phải quà cáp? Cho dù có tặng quà cũng phải là ông tư tặng cho con."
"..."
Sau bữa trưa.
Anh Tiểu Hồ rời đi.
Chuyện của Trần Đức Mậu không liên luỵ đến anh ta, thậm chí khi ông phát hiện ra đấu đá nội bộ sẽ ảnh hưởng đến mình, ông đã sớm sắp xếp xong xuôi nơi công tác mới cho cảnh vệ, còn dựa theo thành tích ưu tú trong mấy năm qua thăng cấp cho Tiểu Hồ.
Cho nên, Tiểu Hồ xem khoảng thời gian này như một kỳ nghỉ, sau khi tiện đường về thăm người nhà ở thành phố bên cạnh, anh ta phải đến báo cáo với đơn vị bộ đội mới.
Tào Lưu thân làm anh cả, lấy một ít thỏ rừng khô ướp muối và một miếng thịt lợn rừng lớn làm quà cảm ơn, sau đó đích thân ngồi xe tiễn khách đến thị trấn huyện.
Mà tất cả mọi người ở nhà cũng không nhàn rỗi.
Hiếm khi ba cậu con trai không có thói quen ngủ trưa lại không tung tăng chạy nhảy khắp nơi, tất cả đều ở nhà trông em gái học bài.
P/s: Nếu yêu thích truyện xin hãy đề cử Ánh Kim làm động lực cho nhóm ra chương nhanh hơn nha