Thập Niên 70: Em Gái Là Một Đại Mỹ Nhân

Chương 29: Học chữ trước

Trần Lộng Mặc vội vàng lắc đầu: "Đủ rồi mà mẹ, con còn mang theo hai chiếc áo khoác dày nữa cơ."

"Có gì đâu mà nhiều, con chỉ mang theo hai cái hòm, trong đó một nửa là quà cáp cho chúng ta, còn được mấy bộ quần áo chứ? Dù sao mùa đông cũng nhàn nhã, trong nhà cũng có không ít vải vóc, đều là màu sắc tươi sáng, ngoài con cũng chẳng có ai mặc được, thuận tiện làm luôn mấy bộ để xuân với hè mặc."

Nghe vậy, nếu từ chối thêm nữa thì quá không hiểu chuyện, Trần Lộng Mặc đành phải nói: "Vậy… con có thể học may quần áo với mẹ không ạ?"

Trước đây trong kỳ nghỉ hè năm cấp ba, cô đã từng làm việc trong dây chuyền lắp ráp của một xưởng quần áo hai tháng trời, so với người không có kinh nghiệm thì cô khá hơn một chút, nhưng để độc lập hoàn thành một bộ quần áo thì còn kém xa.

Tào Thu Hoa khẽ xoa đầu cô gái nhỏ: "Mẹ cũng muốn lắm, nhưng không phải con nên học chữ trước sao? Năm sau mẹ đưa con đi học nhé."

Sấm sét giữa trời quang!

Ngũ lôi oanh đỉnh! (*)

(*: Bị 5 loại sét đánh vào đầu.)

Trần Lộng Mặc vừa lấy lại tinh thần đã sụp đổ.

Đúng rồi, làm sao cô có thể quên được mình đang là một kẻ mù chữ chứ.

Thế nên, đây là muốn cô học lại từ lớp một tiểu học sao? Hay là mẫu giáo?

Cứu mạng!

"Yên tâm rồi chứ?" Trong phòng ngủ chính, thấy vợ tươi cười trở về, Trần Tông kéo bà ấy nằm lên giường, chuẩn bị tiến vào mộng đẹp.

Để đón tiếp con gái, hôm qua bọn họ đã ngồi xe suốt mấy tiếng, còn phải ở lại nhà nghỉ một đêm, sáng sớm mới đón được người.

Trước kia vợ sống vất vả, sức khỏe vẫn luôn không tốt, chạy đi chạy lại hơn mười tiếng đồng hồ đương nhiên sẽ rất mệt.

Nhưng thấy mặt mũi Tào Thu Hoa thư thái, Trần Tông cũng không muốn làm mất hứng, tìm chủ đề mà bà ấy cảm thấy hứng thú để nói.

Tào Thu Hoa trở mình, đối mặt với chồng nói:

"Ừm, yên tâm rồi, em rất vui khi thấy Duật Duật khỏe mạnh, nhưng vẫn còn chuyện này, bây giờ chỉ lo cho vợ chồng Đức Mậu và Quý Mạt, không biết hai người bọn họ sao rồi, mặc dù con bé không nói gì, nhưng em có thể nhìn ra nó rất nhớ cha mẹ."

Trần Tông: "Không phải trước đó em đã nói với thằng cả rồi à? Vũ Văn là đứa hiếu thảo, kia lại là cha ruột nó, có thể giúp chắc chắn sẽ giúp. Cho dù không giúp được cũng chẳng sao, chỉ cần tìm thấy nơi anh Mậu bị điều xuống, đến lúc đó anh gửi ít quà cáp rồi thư từ qua lại là được, em đừng quá lo lắng."

Vợ mình có nhiều tâm tư, Trần Tông lại là một người đàn ông ít nói, mỗi lần vào thời điểm này ông ấy đều nói thêm điều gì đó để an ủi bà ấy.