Đến khi người nhà họ Cát đợi mãi mà không đợi được con rể, dựa theo địa chỉ đi tìm ngàn dặm thì mới biết là Thẩm Văn Húc đã có ý đồ vứt bỏ vợ con từ lâu, ngay cả địa chỉ để lại cũng là giả.
Lần này những người dân trong thôn vốn không ưa gì nhà họ Cát vì nuôi dạy con gái như báu vật bắt đầu cười nhạo sau lưng họ.
Có một số người thối mồm còn nói Cát Tuyết một số lời rất khó nghe, tuy rằng sau đó bị Cát Thúy Phương mang theo năm người con trai hoặc là bảy người chị gái đến tận nhà đánh cho máu chảy đầy đầu…
Nhưng mà cũng không biết có phải là do bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ hay không mà mấy lần trôi qua, Cát Tuyết trở nên rất cực đoan, trừ phi có chuyện gì bắt buộc, nếu không thì cơ bản đều là ở nhà trông con, hoặc là đi theo bà nội học thêu thùa cũng không muốn đi ra ngoài.
Cứ như vậy thời gian thấm thoắt thoi đưa, mười mấy năm trôi qua, tất cả mọi người đã coi Cát Tuyết như là một bà nội trợ im hơi lặng tiếng, nay Cát Tuyết lại làm ra một chuyện lớn chấn động toàn thôn.
Sau khi rơi xuống nước được cứu, bà ỷ lại vào ân nhân cứu mạng.
==
Cửa thôn Lý Nguyên có một dòng sông dài.
Thời tiết tháng năm, ve kêu chim hót, tơ liễu phất phơ.
Tôn Lai Đệ ngồi xổm ở bờ sông giặt quần áo, ‘phì phì’ hai tiếng, nhổ tơ liễu bay vào trong miệng ra, nói bằng giọng nói lớn, sự thô ráp và đen đúa trên mặt không che được vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác:
“Ha ha! Các bà nói con rể mới của nhà họ Cát có giống người lần trước không, chạy đi là không trở lại nữa?”
Lời này vừa nói ra, các bà các cô đang vui đầu bận rộn lại nhao nhao ngẩng đầu lên.
Giải trí ở nông thôn thiếu thốn, có một chút việc nhỏ, chưa cần đến nửa ngày thì có thể truyền đến toàn bộ mọi người trong thôn đều biết, huống hồ vấn đề này của nhà họ Cát vẫn đang ầm ĩ.
Một bà cô trung niên béo, nhìn khoảng chừng năm mươi tuổi quay đầu lại nhìn Tôn Lai Đệ, nhắc nhở:
“Lai Đệ, nếu tôi là cô thì tôi sẽ bớt nói chuyện về nhà họ Cát vài câu, cẩn thận Cát Thúy Phương dạy dỗ cô đó.”
Nhắc đến sức chiến đấu của người đàn bà đanh đá Cát Thúy Phương, da đầu của Tôn Lai Đệ co lại theo bản năng, nhưng mà không muốn tỏ ra rụt rè trước mặt người khác, cố chấp ngoài mạnh trong yếu nói:
“Các cô sợ người đàn bà đanh đá đó nhưng mà tôi không sợ.”
Một nàng dâu khác vừa định lên tiếng giảng hòa thì vừa ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy Cát Thúy Phương không biết xuất hiện từ lúc nào rồi.