Lạc Nhau Giữa Thời Không

Chương 21: Cuộc gặp gỡ định mệnh (Hạ)

Ngay lúc Khương Uyển đã nghĩ đế tình cảnh bản thân ngã ngửa ra sau, sẽ mất mặt trước bao nhiêu người thì lưng nàng đã đập vào một thân thể ấm áp. Thiếu nữ giật mình hoảng hốt quay đầu nhìn lại, thấy trước mắt là màu của gấm đen quý giá bao lấy vòng ngực rất rộng của một nam tử. Nàng theo bản năng mà ngước mặt nhìn lên, lại chỉ thấy mặt nạ màu bạc lạnh lẽo của hắn. Ánh sáng từ chiếc đèn l*иg cạnh đó ánh lên mặt nạ màu bạc khiến nàng có chút chói mắt. Hắn cũng đang cúi xuống nhìn nàng. Hai mắt chạm nhau, nam tử từ trên cao nhìn xuống thiếu nữ đang ở trong lòng mình, cả khuôn mặt nàng được giấu sau chiếc mặt nạ tinh xảo, chỉ lộ ra một đôi mắt cực kỳ xinh đẹp, to tròn long lanh như ngậm nước bên dưới hàng mi dài cong vυ't. Lúc này vì chủ nhân đang bất ngờ mà có chút mở to. Đôi mắt linh động như hồ nước, một cơn gió thổi qua cũng có thể làm mặt hồ gợn sóng. Trong lòng hắn bỗng nhiên như có một chiếc lông vũ khẽ phẩy nhẹ qua, có chút tê ngứa. Nam tử đột nhiên rất muốn biết một nữ tử có đôi mắt câu hồn như vậy sẽ là dáng vẻ thế nào. Ma xui quỷ khiến hắn đưa tay lên gỡ chiếc mặt nạ của nàng xuống. Mặt nạ vừa rời khỏi, bày ra trước mặt nam tử là một tuyệt sắc giai nhân, rất xứng với đôi mắt tuyệt đẹp của nàng. Lúc này khuôn mặt nàng còn đang ửng đỏ vì hưng phấn chưa tan, đôi môi anh đào nhỏ nhắn vì đang bất ngờ mà khẽ mở, lộ ra hàm răng ngọc ngà trắng tinh. Nàng chỉ cao đến ngực hắn, vẫn còn là dáng vẻ của một tiểu nữ hài, tướng mạo thực ngây thơ, thanh thuần vô hạn. Thiếu nữ như nụ hoa vẫn còn đang e ấp. Không khó để đoán được sau này khi đóa hoa đã trưởng thành và nở rộ sẽ càng xinh đẹp động lòng người. Nam tử có chút thất thần nhìn vào khuôn mặt của thiếu nữ, bàn tay bất giác muốn đưa lên vuốt vào đôi má đang ửng đỏ của nàng. Nói thì dài dòng nhưng sự tình cũng chỉ diễn ra trong vài hơi thở. Khương Uyển lúc này cũng đã hoàn hồn trở lại vội đẩy ngực nam tử ra đứng lùi về phía sau, rồi ngẩng lên nhìn thẳng vào hắn. Chỉ thấy một nam tử dáng người ngọc thụ lâm phong, khôi ngô tuấn tú, mái tóc đen đổ dài được tùy ý buộc lại bằng một sợi dây lụa, hắn mặc bộ trường bào màu đen thêu hoa văn chảy xuôi vô cùng khéo léo, tinh tế lại quý phái. Nhìn qua lại khiến người ta có cảm giác lạnh lẽo không dám đến gần. Cánh tay hắn lúc này giơ lên chưa kịp chạm vào nàng, nên đang rơi vào khoảng không. Hắn có chút hụt hẫng không vui hạ tay xuống, cũng liếc qua nhìn vào thiếu nữ trước mặt. Đúng lúc này Khương Yến vừa chạy đến thấy cảnh này thì hốt hoảng vô cùng. Vốn hắn tiến đến đang định nói vài câu trách cứ tên nam tử vô lại kia, nhưng lời vừa đến miệng hắn vội im bặt. Bóng dáng quen thuộc này làm tim hắn hẫng một nhịp, sau lưng túa mồ hôi lạnh. Lời trách cứ đã chuyển thành chắp tay cúi đầu hạ giọng nói.

- Tiểu muội lỗ mãng đi đứng không để ý đã vô tình va phải công tử, ta đây là huynh trưởng thay mặt nàng mong công tử thứ lỗi.

Nam tử có chút thâm ý nhìn hắn rồi vòng ra sau hắn nhìn về phía tiểu cô nương đang đứng phía sau. Nàng như đang bất ngờ cùng khó hiểu nhăn mày, đôi mắt híp lại mà nhìn vào bóng lưng ca ca của mình. Cảm giác được tầm mắt của hắn, thiếu nữ quay lại nhìn rồi cụp mắt xuống nhẹ giọng.

- Là tiểu nữ lỗ mãng, còn mong công tử thứ lỗi cho.

Nam tử nghe giọng nói trong trẻo của nàng thì hơi có ý cười, khẽ đáp ân một tiếng.

Khương Yến nghe tiếng ân này mà như được đại xá, khẽ khom cười cúi chào lần nữa rồi liền kéo Khương Uyển rời đi.

Khương Uyển bị hắn vừa lôi vừa kéo hòa vào trong đám người, nàng cũng biết mình vừa gây ra chuyện nên cũng không dám nói gì, đi được một đoạn nàng sờ lên mặt mới nhớ ra mặt nạ của mình liền ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy chiếc mặt nạ đang bị nam tử cầm trong tay, hắn vẫn đang nhìn theo hướng nàng rời đi. Tuy hắn không lộ mặt, nàng không thể thấy được biểu cảm của hắn lúc này, nhưng nàng lại có cảm giác hắn đang cười. Khương Uyển giật mình có chút sợ hãi vội quay người chạy theo Khương Yến. Đến một góc vắng người Khương Yến mới dừng lại rồi nhanh chóng tháo mặt nạ của mình ra, đeo lên cho Khương Uyển, sau đó hắn ngó nghiêng xung quanh lúc này không thấy ai quen mặt mới có chút yên tâm thở ra một hơi. Hắn nhìn muội muội đang cúi đầu tỏ vẻ hối lỗi trước mặt mà dở khóc dở cười, gõ nhẹ lên đầu nàng một cái khẽ mắng.

- Xem muội đó đã trưởng thành rồi còn gây chuyện. Để nương biết xem thu thập muội thế nào.

Khương Uyển bĩu mỗi một cái cũng không nói lại hắn. Khương Yến biết nàng mất hứng cũng không mắng thêm nữa rồi kéo nàng đi tìm Khương Thần cùng Tiêm Tiêm. Hai huynh muội đi ngược trở lại được một đoạn thì gặp Khương Thần. Hắn hỏi thăm nhưng Khương Yến chỉ nói rằng hai người thấy đằng trước thú vị liền đi nhanh hơn một chút, rồi nói đã muộn nên hồi phủ.

Ngồi trên xe ngựa, Khương Yến nghĩ lại tình cảnh vừa rồi vẫn cảm thấy không rét mà run. Trong lòng lại ẩn ẩn cảm giác được sắp có một điều bất ngờ sẽ xảy ra khiến hắn có chút bất an. Lại nhìn về phía muội muội bây giờ đã dựa vào vai Khương Thần ngủ, hẳn nàng cũng đã mệt. Hắn thở ra một hơi đè lại cảm giác bất an trong lòng cũng nhắm mắt dưỡng thần.

Bên này, khi hai huynh muội Khương Uyển vừa rời khỏi tầm mắt, nam tử bỗng nói một câu.

- Đi tra đó là người nào.

Một tùy tùng bên cạnh hắn đứng ra nói tuân lệnh, rồi lại lẩn vào đám đông trên phố, hướng hắn đi chính là hướng Khương Uyển vừa rời khỏi.