Lạc Nhau Giữa Thời Không

Chương 2: Không gian thần bí

Ngày hôm sau, Khương Uyển bị một cơn đau từ lòng bàn tay truyền đến làm cho tỉnh giấc. Vừa mơ màng mở mắt, lại chỉ thấy đỉnh giường đã nhìn đến quen thuộc trong nửa tháng nay. Nàng đưa bàn tay trái ra, nơi lòng bàn tay hiển hiện một ấn ký hình giọt nước mờ nhạt. Lúc tỉnh lại lần đầu tiên tại nơi xa lạ này, nàng nhớ là khồng hề nhìn thấy nó. Hôm qua, nàng cũng bị cơn đau từ tay trái làm cho tỉnh, lúc nhìn thấy ấn ký này lần đầu nàng đã bất ngờ đến há hốc mồm mà nhìn chằm chằm vào nó hồi lâu.

Sau đó mơ hồ như nằm mộng phát hiện ý thức của bản thân đã đi vào trong một không gian toàn sương mù. Nàng cứ thế như bị lạc trong đó cho đến khi tỉnh lại thì đã thấy hai khuôn mặt vừa xa lạ, vừa quen thuộc đang lo lắng ghé vào nhìn mình. Lão bà còn đang dùng khăn chấm nước mắt, người phụ nữ đoan trang bên cạnh mắt cũng đỏ hoe.

Sau khi nghe hai người nói chuyện nàng cũng lờ mờ đoán được, có lẽ lúc ý thức của mình đang lạc trong không gian kia thì bên ngoài bản thân đã bị hôn mê. Bọn họ lại hiểu nhầm thành nàng tự sát rồi.

Khương Uyển chưa từng gặp qua hai người họ nhưng có một trí nhớ khác lại hiện lên trong đầu, nhắc nhở rằng hai người này chính là người thân thiết nhất của nàng.

Đã ở đây được nửa tháng, Khương Uyển đã xác định được một việc đó là hồn nàng xuyên qua rồi. Xuyên thành đại tiểu thư của Thái úy phủ tên gọi cũng là Khương Uyển. Nơi đây là kinh thành của Hoàng Triều quốc, một quốc gia xa lạ nàng chưa từng biết đến. Trị vì quốc gia này là Nguyên Vũ đế, đã lên ngôi được gần ba năm.

Nhớ lại trước khi xuyên qua, nàng vừa quay xong cảnh phim ở một thôn trang, đang cùng trợ lý ngồi trên xe trở về thành phố H thì bất ngờ gặp tai nạn. Lúc tỉnh lại thì đã xuất hiện tại nơi này. Nàng nhớ trước khi tai nạn xảy ra, trong tay đang cầm sợi dây chuyền có treo một viên ngọc hình giọt nước màu xanh nhạt, nhìn rất đặc biệt mà fan gửi tặng. Viên ngọc thật sự rất đẹp, sáng long lanh, giống như giọt nước thật sự sắp rơi xuống. Khương Uyển vừa thấy liền yêu thích cầm không nỡ buông tay.

Ấn ký nơi lòng bàn tay giống hệt viên ngọc treo trên sợi dây chuyền đó.

Lúc mới xuyên qua, nàng cũng thử tự sát một lần để xem có thể trở lại thế giới kia hay không. Làm điều ngu ngốc này cũng bởi trước đó, lúc rảnh rỗi nàng hay đọc tiểu thuyết thì các nữ chính xuyên không vẫn thường dùng cách này để quay về thế giới ban đầu. Nhưng hiển nhiên tiểu thuyết chỉ dùng để lừa người thôi.

- Dù sao cũng không thể trở về nữa, vậy thì ở lại đây sống với thân phận của vị đại tiểu thư này đi vậy.

Sau khi thông suốt rồi Khương Uyển lại nghĩ đến thân phận bây giờ của mình thì tương lai nên đi tiếp thế nào.

Trước kia, khi còn ở thế kỷ hai mốt, nàng đang là tiểu hoa đán đang nổi tiếng trong làng giải trí, cũng không có lý tưởng lớn lao gì. Chỉ ước nhanh kiếm được tiền, đủ để cho nàng sống cuộc sống lười biếng, sau đó mua một căn nhà nhỏ đầy đủ tiện nghi, có sân có vườn, cuộc sống bình yên trôi qua là thỏa mãn rồi.

Nhưng đã đến nơi này, với thân phận của bây giờ hẳn là không thể sống như vậy được nữa. Theo trí nhớ của nguyên chủ thì tháng sau đã là sinh thần mười lăm của nàng rồi. Lúc đó sẽ làm lễ cập kê, rồi người nhà sẽ tìm cho nàng một mối hôn sự tốt để kết hôn.

Nghĩ đến đây nàng không khỏi thở dài một cái. Nữ tử cổ đại sao cứ nhất định phải thành thân, mà còn thành thân sớm như vậy chứ. Trong thế giới kia của nàng thì mười lăm tuổi vẫn chỉ là học sinh trung học mà thôi.

Mà thân phận của nguyên chủ cũng thật đáng để người ta ghen tị. Phụ thân là quan chính nhị phẩm đương triều, đích mẫu là nữ nhi của Tĩnh quốc công, trên nàng còn có năm ca ca nữa, tất cả đều là tài tuấn hơn người. Đại ca đã làm đến thị lang bộ lại, nhị ca là quan võ đang canh giữ biên ải, tam ca là thái y trong cung, tứ ca năm ngoái vừa đỗ thám hoa, ngũ ca kinh doanh phát đạt. Nàng còn có một tổ mẫu là Minh Dương huyện chủ. Quan trọng hơn, tất cả bọn họ đều rất thương yêu nàng. Vừa nghĩ đến đây, nàng cảm thấy nguyên chủ cũng rất biết tìm nhà đầu thai đấy chứ. Nhưng mà thế nào lại váng đầu cùng nhảy xuống nước với Hàn Ngữ Yên kia, để cho nàng nhặt được đại tiện nghi này.

Lại nhìn xuống lòng bàn tay trái, nàng thử nhắm mắt dùng ý thức đi vào bên trong lần nữa. Lần này không còn toàn là sương mù như lần trước nữa, mọi thứ đã rõ ràng hơn. Bên trong không gian này có một dòng suối nhỏ, sương mù mà nàng thấy đều là từ suối này bốc lên. Đầu nguồn, cuối nguồn của dòng suối này nàng thật sự nhìn không rõ. Hun hút sâu thẳm, Khương Uyển cố nhìn một lúc lại cảm thấy đầu có chút đau đành phải buông tha. Bên cạnh dòng suối đều là đất đá màu nâu, trên bầu trời là một màu vàng trông giống như hổ phách lại cách mặt đất rất gần. Nhìn đến đây nàng kinh ngạc thu lại ý thức thầm nghĩ.

- Không biết không gian này có tác dụng gì, đến lúc ấn ký hình giọt nước này rõ ràng hơn không biết sẽ thế nào, ta có thể vào trong đó xem xét được không.

Rối rắm thì cũng phải đợi nàng dứt khoát bỏ chuyện này ra sau đầu. Mấy ngày nay chỉ lo hoang mang cùng suy tính chẳng ăn uống được gì. Không nghĩ thì thôi, vừa nghĩ đến đã thấy đói.

Khương Uyển chống người ngồi dậy vén rèm gọi người. Đi vào vào là Đông Mai đại nha hoàn của nguyên thân.

Nửa tháng nằm trên giường khiến nàng thấy hơi choáng váng. Đông Mai vừa vào thấy nàng đã dậy liền chạy lại đỡ.

- Tiểu thư, người còn chưa khỏe hẳn, để nô tỳ giúp.

Khương Uyển ngước qua nhìn nàng.

- Ta đói rồi ngươi bảo người xuống bếp lấy đồ ăn sáng đi, lấy đồ thanh đạm một chút.

Nghe tiểu thư bất ngờ lên tiếng Đông Mai ngạc nhiên, giúp nàng ngồi dựa lên thành giường xong thì chạy ra phân phó người xuống bếp lấy đồ, lại gọi người lấy nước nóng đi vào. Trong lòng Đông Mai đang rất cao hứng, từ nửa tháng nay thì đây là lần thứ hai tiểu thư mở miệng nói chuyện. Hôm đầu tiên đại tiểu thư rơi xuống nước, lúc tỉnh lại nàng chỉ ngơ ngác chỉ hỏi "ta là ai?"

Sau hôm đó, nàng tỉnh lại không nghĩ cách tìm chết thì cũng là ngẩn người, làm trong phủ trên dưới đều rất lo lắng. Hôm nay rốt cuộc tiểu thư cũng bình thường lại một chút rồi. Tuy trước đây đại tiểu thư nhà nàng có hơi hung dữ, tính tình cũng hay khó chịu. Nhưng vẫn là tốt hơn trong nửa tháng qua.

Nghĩ đến đây, Đông Mai liếc nhìn qua nhìn Khương Uyển vẫn đang ngồi trên giường, nàng bèn ra ngoài gọi người đi sang viện của lão phu nhân, cùng đại phu nhân thông báo.