Hoàng hôn buông xuống, những áng mây lững lờ trôi trên bầu trời nhuộm đỏ như lòng đỏ trứng, toà nhà giảng dạy màu đỏ gạch của trường Trung học phổ thông số 1 Nghi Hoà đắm mình dưới ánh chiều tà, cả toà lầu cao chìm trong ánh vàng kim mờ ảo. Âm thanh phát ra từ loa phát thanh của trường, khắp hành lang đều là hình ảnh học sinh chạy tới chạy lui, khung cảnh vô cùng huyên náo.
Ngoài phòng học lớp 10-9, Kiều Trĩ Ninh đứng trên bàn học, cố gắng dùng giấy báo lau sạch cửa kính.
Cô vừa lau vừa đảo mắt nhìn khắp nơi, chỗ nào cũng thấy học sinh bận rộn tổng vệ sinh lớp học.
“Ê Thiến Thiến.”
Kiều Trĩ Ninh gọi với cô bạn cùng bàn vừa đi vệ sinh về.
“Cậu có nhìn thấy Trình Việt Chi đâu không?”
Hà Thiến cau mày nghĩ ngợi.
“Hình như cậu ấy cùng vài người nữa đi đánh bóng rồi.”
“Đánh bóng?” Kiều Trĩ Ninh than vãn: “Có định làm báo bảng(*) nữa không đây mà lại đi chơi bóng rồi.”
(*) Báo bảng: Một loại báo ở công xưởng, cơ quan, đoàn thể hoặc trường học, được viết trên bảng đen, nội dung thường là những tóm tắt đơn giản
Hà Thiến quay đầu liền bắt gặp Kiều Trĩ Ninh đang phồng má.
Cô cười nhẹ nói:“Tớ cũng không chắc chắn lắm đâu, nhìn bóng lưng thì có vẻ có cả cậu ấy nữa.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Trĩ Ninh xị xuống, nhỏ giọng phụ hoạ.
“Chắc chắn là cậu ấy rồi.”
Với tư cách một người hàng xóm đã quen biết anh từ nhỏ tới lớn, cô hiểu rất rõ tính cách của Trình Việt Chi.
Hai người từ tiểu học, trung học cơ sở cho đến trung học phổ thông đều học chung dưới một mái trường.
Trình Việt Chi chính là “con nhà người ta” kiểu mẫu, từ nhỏ thành tích đã ưu tú, chỉ đáng tiếc khi thi cấp 3 trạng thái sức khoẻ của anh không được tốt lắm, ảnh hưởng đến kết quả thi, không vào được lớp thử nghiệm (*).
(*) Lớp thử nghiệm: là trường thực nghiệm của cải cách học chế tín chỉ, là khu thực nghiệm của phương thức đào tạo nhân tài ứng dụng tổng hợp, là con đường quan trọng để nhà trường tạo dựng thương hiệu nhân tài giỏi, giáo dục xuất sắc
Cơ duyên xảo hợp, hai người vì thế mà lại cùng học chung một lớp, bình thường đều đi về cùng nhau.
Nét chữ của Trình Việt Chi rất đẹp, nên luôn đảm nhận trọng trách viết báo bảng cho lớp.
Hiện tại, cái con người này đã trốn đi đánh bóng rồi, không biết đến khi nào mới viết xong báo bảng để về nhà.
Nghĩ đến đây, Kiều Trĩ Ninh không kìm được mà thở dài một hơi.
Trình Việt Chi đáng ghét, làm lỡ thời gian về nhà ăn cơm xem phim của cô.
“Thở dài cái gì vậy hả?” Hà Thiến thấy cô nghĩ ngợi lại một lúc lại thở dài một hồi, không nhịn được mà khẽ cười.
“Không có gì.”
Kiều Trĩ Ninh hà hơi vào cửa kính đối diện, dùng sức lau lau vết ố trên kính cho bõ cơn tức.
Dường như thứ cô đang hì hục chà sát không phải cửa kính mà là khuôn mặt của Trình Việt Chi.
“Tớ đi xem sao.” Kiều Trĩ Ninh lau xong mặt kính thì nhảy khỏi bàn.
“Nếu như lớp phó vệ sinh đến kiểm tra thì nói đỡ giúp tớ nhé, tớ đi rồi về ngay.” Dặn dò Hà Thiến xong, cô vội vã xuống tầng đi về phía sân vận động của trường.
*
Đi khỏi giảng đường, tiếng nhạc phát ra từ loa phát thanh càng rõ ràng hơn.
Hiện tại là năm 2008, Châu Kiệt Luân vừa phát hành album hồi tháng 9, bạn phát thanh của trường có vẻ như là fan của Châu Kiệt Luân, mỗi tiết ra chơi giữa giờ đầu chiều đều sẽ mở bài .
Kiều Trĩ Ninh nhỏ giọng ngân nga theo điệu nhạc, rảo bước đến sân bóng rổ.
Hoàng hôn chạng vạng, ráng chiều càng lúc càng đậm đà.
Dưới cột bóng chất đầy nào là ba lô, áo khoác, trong sân thiếu niên phơi phới, nhân lúc sắc trời chưa tối mà tranh thủ thời gian vắt kiệt mồ hôi và sức lực.
Thời tiết tháng 12 lạnh dần, những cậu học sinh chạy vụt trên sân tựa như không cảm nhận được gió lạnh gào thét, ăn mặc phong phanh.
Kiều Trĩ Ninh kéo cao khoá áo, đút sâu tay vào túi vì sợ lạnh, ánh mắt quét trên người đám nam sinh hừng hực khí thế mà tìm kiếm người kia.
Học sinh lớp 11 và 12 còn có tiết tự học vào buổi tối nên trên sân bóng rộng lớn không có quá nhiều người.
Kiều Trĩ Ninh liếc qua liền nhìn thấy bóng dáng đang chạy như bay của Trình Việt Chi.
Còn có vài nam sinh lạ mặt khác chơi bóng cùng anh.
Kiều Trĩ Ninh đội mũ áo khoác lên, trực tiếp đi đến khoảng sân Trình Việt Chi đang chơi bóng, tính nhân cơ hội gọi cậu.
Đi còn chưa được hai bước, trước mặt cô vụt qua một cơn gió mạnh.
Kiều Trĩ Ninh sợ hãi ngẩng đầu, một cái bóng màu nâu lướt qua khoé mắt, bả vai ngay lập tức đau đớn nặng nề, tiếp đó là một chuỗi âm thanh tiếng bóng rổ nện xuống mặt đất.
Tất cả diễn ra chỉ trong chớp mắt, Kiều Trĩ Ninh hoàn toàn không phản ứng kịp, bị quả bóng rổ đập vào người mà loạng choạng lùi lại hai bước, mũ áo cũng vì va chạm mà rơi xuống.
Kiều Trĩ Ninh ôm chặt lấy bả vai liên tục xuýt xoa, cảm tưởng như xương ở chỗ này đã vỡ vụn ra rồi.
“Xin lỗi, thật xin lỗi, cậu không sao chứ?”
Một giọng nói dễ nghe của nam sinh đột nhiên vang lên bên tai.
Kiều Trĩ Ninh ngẩng đầu, bắt gặp một gương mặt đầy áy náy.
Nam sinh tóc tai cắt ngắn gọn gàng, mũi cao mắt sáng.
Dưới ánh tà dương của buổi chiều muộn, phần tóc mai của hắn đẫm lên một màu vàng nhàn nhạt.
“Không, không sao.” Kiều Trĩ Ninh đột nhiên nói lắp.