Alpha Xuyên Về Cổ Đại Vẫn Phải Diễn

Chương 1: Y chỉ là cấp D xui xẻo

Năm 2050, khi mà thế giới bắt đầu phân hóa giới tính, cấp bậc xã hội cũng dần thay đổi. Các giới tính cũng được phân định khi mỗi thanh thiếu niên đến tuổi dậy thì.

Omega là những nhân tố mang tính duy trì nòi giống cao, họ xinh đẹp, yếu ớt tưởng như đóa hoa trong nhà kính được mọi người nâng niu chiều chuộng.

Beta là giới tính phổ biến nhất, họ là những người bình thường không chịu ảnh hưởng bởi tin tố cùng những kỳ phát tình phiền phức.

Song chính vì điều đó khiến họ trở thành tầng lớp bình dân, nói chính xác hơn là tầng lớp bậc trung trong xã hội phân hóa địa vị theo giới tính hiện tại.

Cấp bậc cao nhất hẳn ai cũng biết chính là Alpha. Bọn họ trở thành những nhân tố cấp cao mang gen ưu việt góp phần mạnh mẽ trong việc phát triển xã hội. Những cá thể Alpha luôn dễ dàng trở thành những tinh anh trong xã hội. Một quần thể cao cấp được mọi người sùng bái ngưỡng mộ.

Tất nhiên cũng có một số ngoại lệ, Lý Hàn Quân chẳng hạn. Anh chàng là một Alpha, chính xác là thế, nhưng lại là Alpha cấp D. Một cấp bậc tầm thường trong hệ thống giai cấp giới tính Alpha.

Thế nhưng ngoại hình và khả năng của Lý Hàn Quân không hề tệ xíu nào. Là một anh chàng cao ráo lại tuấn tú đẹp trai, diễn xuất chính quy lại kính nghiệp, mối quan hệ trong vòng cũng rất tốt. Nếu không anh chàng cũng không dễ dàng trở thành một minh tinh nhỏ hiếm hoi lọt vào ống kính của đạo diễn Hạ. Vị đạo diễn nổi tiếng khó tính, lại quái gở. Mà đóng chung bộ phim điện ảnh này lại dàn diễn viên Alpha S kỳ cựu, đặc biệt ảnh đế mới nổi cấp bậc Alpha S kia, thật sự là một vinh hạnh cho một Alpha D bèo bọt như Lý Hàn Quân.

“Anh, chỉ cần diễn tốt vai này chắc chắn giải diễn viên phụ xuất sắc kỳ này sẽ được đề cử giải Hoa Sen Vàng đó. Cố lên!!!”

“Tất nhiên, anh mi lúc nào chả diễn hết mình.”

Người nói là tiểu Beta thư ký nhỏ của Lý Hàn Quân. Cậu nhóc theo Lý Hàn Quân cũng lâu, lại là fan của anh chàng tất nhiên lúc nào cũng động viên thần tượng kiêm ông chủ của mình rồi.

Lý Hàn Quân nháy mắt ra hiệu ok với cậu nhóc rồi bắt đầu cảnh diễn.

Lý Hàn Quân trong lòng khá đắc ý, nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra rất khiêm tốn, miệng luôn nở nụ cười hòa nhã với mọi người. Lý Hàn Quân biết chỉ cần diễn xong bộ phim này thì một Alpha D như mình hẳn sẽ có khả năng đứng trong hàng ngũ diễn viên phái thực lực cùng những Alpha S ưu tú kia.

Tiếc là trời lúc nào cũng nhìn thấu bản chất phàm tục của người trần, chẳng cho Lý Hàn Quân toại nguyện.

Tháng năm nắng gắt, hotsrearch trên trang thông tin Điện Ảnh treo suốt cả tuần:

“Diễn viên Lý Hàn Quân gặp tai nạn thảm khốc trên trường quay phim điện ảnh của đạo diễn Hạ.”



Tháng năm, ngày đầu mùa hạ bầu trời trong xanh, An Việt Quốc Hưng Thành Đế năm thứ mười hai.

Giữa chốn kinh thành náo nhiệt phồn hoa, thiếu nữ vận y phục tơ lụa màu trắng trang nhã, nàng đứng dựa vào thân cây liễu già cạnh chân cầu, bóng nàng phản chiếu dưới mặt sông lại lay động theo mặt nước.

Những người đi đường chỉ dám đứng xa xa lén nhìn, thiếu nữ tuy gầy nhưng lại khá cao. Nàng đứng trong gió mong manh tựa sương khói, váy lụa nàng đung đưa theo gió, mọi vật xung quanh như lắng đọng, mọi người như được chiêm ngưỡng một bức tranh thủy mặc xinh đẹp tao nhã.

Dường như thiếu nữ đã quá quen với những ánh mắt nhìn nàng đầy ngưỡng mộ khát vọng như thể đó là điều rất tự nhiên. Có lẽ bởi vì khắp kinh thành này ai lại không biết đến mỹ nhân Nhạc Nhã- tiểu thư Nhạc tướng phủ. Tiểu thư năm nay gần tròn mười bảy xinh đẹp động lòng người.

Ánh mắt Nhạc Nhã hờ hững nhìn lên bầu trời, từng áng mây vô định lơ lửng trôi, cuốn trôi theo cả tâm trí nàng.

Dường như nàng nghe thấy tiếng ai đó gọi tên mình tận nơi chân trời xa xăm, nàng khép hờ mi cảm thấy trái tim mình buốt đau, nhưng lại không thể rõ ràng vì sao lại có cảm giác mơ hồ như thế.

"Tiểu thư!!! Tiểu thư!!! Chúng ta mau về nhà thôi kẻo phu nhân lo lắng!"

Tiểu nha hoàn ánh mắt bối rối, nắm lấy cánh tay của Nhạc Nhã mà lay nhẹ, Nhạc Nhã như hồi tỉnh giữa mộng ảo, tiếng gọi lúc nãy là nàng nghe nhằm sao?

Nhạc Nhã vén nhẹ lọn tóc lên vành tai mình, nàng nhìn nha hoàn đáng yêu đang thân thiết lắc nhẹ cánh tay mình, vẻ mặt cô nương nhỏ thoáng ngại ngùng, cô nàng ấp úng lo lắng, nhỏ giọng nói:

“Tiểu thư, xin lỗi để người đợi lâu như vậy... muội...”

“Chậc, đồ ham chơi, giờ em mới biết là muộn lắm sao?”

“Em… xin lỗi mà…”

Nhạc Nhã rời khỏi thân cây liễu già, trên vai áo nàng còn dính một ít lá liễu tựa như chỉ thêu điểm lên áo lụa trắng ngần của nàng. Nhạc Nhã rút tay mình ra khỏi bàn tay nhỏ của tiểu nha hoàn, cô vỗ vỗ tay tiểu cô nương mà trấn an tâm tư thiếu nữ.

“Sao thế, hẹn hò xong rồi?”

“A! Dạ…”

Tiểu nha hoàn hơi há miệng, cả đôi má cũng đỏ bừng bừng, chỉ biết gật đầu như trống bỏi, sao tiểu thư lại nói trắng ra như thế, ngại ngùng quá.

Nhạc Nhã ánh mắt lãnh đạm cũng không nhìn ra cảm xúc gì khiến tiểu nha hoàn hơi nghi hoặc. Hôm nay tiểu thư có tâm sự gì sao?

Bình thường bởi vì nàng là tiểu nha hoàn, muốn hẹn với tình lang thì đều phải nhờ đến tiểu thư lấy cớ dạo phố mà được ra ngoài.

Lúc trước tiểu thư còn rất ủng hộ tình cảm của nàng, tiểu thư còn cười đùa nhéo mũi nàng rất cưng chiều nói nàng rằng tiểu nha đầu của ta muốn xuất giá sớm rồi. Chẳng lẽ vì suốt ngày nhìn mình hẹn hò mà tiểu thư cũng muốn yêu đương rồi sao? Vừa nghĩ đến đó tiểu nha hoàn ánh mắt thoáng qua tia tăm tối, rất nhanh sau đó lại trở về bộ dáng đáng yêu như ngày thường.

“Tiểu thư, cô giận sao? Y Nguyệt có mua bánh Sương Hoa đấy, rất ngon đó nha.”

Vừa nói tiểu nha hoàn còn ngập ngừng nắm lấy túi giấy nhỏ đưa lên phía trước Nhạc Nhã, như tiểu cô nương nhỏ dâng quà hối lộ cho chủ nhân của mình.

(Hi vọng mọi người ủng hộ đọc trang chính chủ ạ. Cho mình comment nhé.)