Nhan Hoan suýt chút nữa thì ngất ngay tại chỗ, cô không thể ngờ rằng câu xin lỗi đó của Nhan Ngu lại là câu nói cuối cùng giữa cô và hắn.
Sắc mặt cô nhợt nhạt, đôi chân gần như không thể đứng vững được nữa, đôi môi run rẩy, suýt trượt ngã xuống đất.
“Hoan Hoan.” Lúc đỡ cô lên, Lục Vân Thâm mới phát hiện cơ thể cô rất lạnh, cái lạnh tỏa ra từ bên trong cơ thể.
Giọng Nhan Hoan run run, ánh mắt vô hồn: “Vân Thâm, em.”
“Không liên quan đến em.” Lục Vân Thâm nâng mặt cô lên, lòng bàn tay dày rộng mà khỏe khoắn sưởi ấm cho cô: “Mỗi người đều có con đường riêng muốn đi, đó là con đường cậu ấy chọn, cậu ấy cam tâm tình nguyện đi.”
Nhan Hoan quay mặt nhìn hai người đã không còn sức sống đang nắm chặt tay nhau, trông rất bình thản.
Trong đầu cô đột nhiên vang lên câu nói Nhan Ngu từng nói với mình cách đây không lâu.
Chị, nếu như có cơ hội, em muốn thử làm bướm đêm một lần.
Cho nên, đi trên con đường này, hắn không oán không hận.
Nước mắt Nhan Hoan rơi lã chã như mưa, khóc không thành tiếng trong vòng tay của Lục Vân Thâm.
Ông Nhan biết đầu đuôi sự việc, tự nhốt mình trong phòng một tháng trời, khi ra ngoài tóc đã bạc trắng cả đầu. Trên thế gian này, gieo nhân nào gặt quả đó, nhưng ông không ngờ, chuyện làm sai khi còn trẻ người non dạ lại ứng lên người bà Nhan và con gái mình.
Ông vốn có ý định đi tu, nhưng khi ông nhìn thấy con của Nhan Ngu và Nhan Hiểu Nhu - Tiểu Nhiên, ông cảm thấy bản thân cuối cùng cũng đã có cơ hội chuộc tội.
Tiểu Nhiên là kết quả sau một lần uống rượu làm bừa của Nhan Ngu và Nhan Hiểu Nhu lúc ở bệnh viện tâm thần, nhưng Nhan Hiểu Nhu và Nhan Ngu không hề đối xử tệ bạc với nó.
Do đó, tính tình của đứa bé này rất hiền lành, không cực đoan như Nhan Hiểu Nhu cũng không âm thầm chịu đựng như Nhan Ngu. Ngược lại, nó rất lạc quan vui vẻ, đối với cái chết của ba mẹ, nó rất đau lòng, nhưng nó cũng lờ mờ hiểu rằng chuyện này chẳng thể trách ai được.
Lại thêm Kỷ Tiểu Lạc luôn ở bên, tâm trạng của Tiểu Nhiên khôi phục rất nhanh chóng, có lẽ không lâu nữa, nó có thể tháo gỡ nút thắt ở trong lòng rồi.
Qua tuần đầu của bà Nhan và Nhan Ngu, Lục Vân Thâm mới kể lại một lượt ngọn nguồn của toàn bộ sự việc.
“Nói như vậy có nghĩa là vì câu nói thuốc có tác dụng hay không đó của em nên anh mới nảy sinh cảnh giác?”
Nhan Hoan ngước mắt lên nhìn Lục Vân Thâm.
“Ừ, hơn nữa Nhan Ngu mải lo lắng cho Nhan Hiểu Nhu, ông trời có mắt, chắc cậu ấy cũng không thể ngờ rằng anh sẽ đi kiểm tra thuốc, sau khi biết thuốc có vấn đề, những thứ tưởng chừng không liên quan nay càng móc nối với nhau.”
Hắn vuốt mái tóc của Nhan Hoan: “Sau đó, anh cố tình để bác sĩ diễn kịch trước mặt cậu ấy, còn cố ý để Nhan Hiểu Nhu nhìn thấy, chính là để thăm dò cậu ấy. Có điều kế hoạch của anh có chút sơ hở, anh không ngờ cô ta lại bắt cóc Tiểu Lạc.”
Nói đến đây, mặt của Lục Vân Thâm lộ rõ vẻ xót xa, ân hận: “Nếu anh biết sẽ tổn hại đến Tiểu Lạc, anh tuyệt đối sẽ không thực hiện cái kế hoạch thăm dò đáng chết đó.”
“Cũng may, tất cả đều đã qua.” Trong lòng Nhan Hoan vẫn còn sợ hãi, nhớ lại dáng vẻ của Tiểu Lạc lúc đó, tim vẫn quặn thắt.
Lục Vân Thâm gật đầu: “Cũng may, cuối cùng Nhan Ngu đã không làm anh và em thất vọng.”
Nhan Hoan nhìn lại bức ảnh cả gia đình để ở phòng ngủ, nét mặt giãn ra.
Đúng, Nhan Ngu không làm nhà họ Nhan thất vọng.
Một năm sau, thời gian chịu tang của Nhan Hoan đã hết, cô đứng trước gương, nhìn hình ảnh bản thân đang mặc áo cưới trong gương, đột nhiên cảm thấy bản thân bỗng có nhiều dũng khí hơn.
Cuối cùng, cô cũng đã có đám cưới của riêng mình.
“Đã chuẩn bị xong chưa?” Lục Vân Thâm đứng ngay trước mặt cô, giúp cô chùm mạng che mặt.
“Xong rồi.”
Khóe miệng hắn cong lên tạo thành nụ cười, mười ngón tay đan chặt với Nhan Hoan, kiên định sánh vai tiến vào lễ đường.
Tiếng chuông lễ đường vui tươi vang lên, cánh cửa lớn từ từ mở ra, tiếng nhạc cũng vọng ra từ đó, một thảm đỏ chạy dài từ ngoài vào trong.
Lục Vân Thâm ngoài mặt lạnh lùng nhưng trong lòng lại nóng như lửa đốt, dắt tay cô đi về phía trước.
Hắn đưa tay Nhan Hoan lên, thận trọng đeo nhẫn vào tay cô, tuyên thệ dõng rạc từng câu từng chữ:
“Tay nắm chặt tay, bách niên giai lão, sống chết có nhau, mãi không xa rời.”
Mười sáu chữ, cùng với giọng nói trầm ấm, cuốn hút của hắn, từng chữ đi vào tai của Nhan Hoan, cuối cùng là đi vào trái tim cô.
Nhan Hoan yên lặng nhìn hắn, tận sâu trong mắt hắn chỉ có cô và trong mắt cô cũng chỉ có hình bóng của hắn.
“Tay nắm chặt tay, bách niên giai lão, sống chết có nhau, mãi không xa rời.”
Cô trang trọng nhắc lại câu nói này, mắt cay cay, bàn tay nhỏ bé run rẩy đeo chiếc nhẫn vào ngón tay của Lục Vân Thâm, giống như trao cả cuộc đời của mình cho hắn.
Ngay tại khoảnh khắc này, một trời đầy hoa bay xuống từ trên lễ đường, bài hát hôn lễ trong lễ đường đã đổi thành giai điệu quen thuộc.
“Chú rể có thể hôn cô dâu rồi.”
Người chứng hôn đứng bên cạnh khẽ nhắc. Sau đó, môi của Lục Vân Thâm liền đặt lên môi của Nhan Hoan, nụ hôn như kéo dài cả vạn năm.
Thì ra, cho dù trải qua bao nhiêu cách trở, cho dù trải qua bao nhiêu sai lầm, thì tình yêu chân thành, cuối cùng cũng sẽ về với nhau.